Kén Cá Chọn Canh

Chương 76: Chương 76: Ngoại truyện nhỏ




Đứa bé trong bụng Tần Dư Kiều nhất định là một đứa trẻ nghịch ngợm. Trước ngày dự sinh mấy hôm, các dấu hiệu máy thai sắp sinh đã xuất hiện, cuối cùng cô phải vào bệnh viện nằm chờ sinh, buồn chán, liên tục than thở.

Trong đó, người bị giày vò thảm hại nhất là Lục Cảnh Diệu. Không ngủ được, lo cho hết mức còn bị ghét bỏ, hơn nữa Tần Dư Kiều còn đổ nguyên nhân không sinh được cho Lục Cảnh Diệu. Nào là tại anh quá hung dữ khiến bé con sợ hãi lùi về v…v….

Cảnh Diệu khóc không ra nước mắt, buổi tối tựa đầu lên bụng vợ thủ thỉ: "Bé ngoan, ba không hung dữ với con đâu. Cho dù con là con trai ba cũng sẽ thương con, đi ra đi. . . . . ."

Nhưng mà, người vui vẻ nhất lại là Lục Hi Duệ, cậu bắt đầu có lý do để xin nghỉ học mỗi ngày. Mỗi lần dự tính mẹ sắp sinh em là cậu lại gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp xin nghỉ: "Thầy Vương, hôm nay mẹ em sắp sinh em, em xin phép không đi học."

Sau đó Tần Dư Kiều không sinh nữa.

Ngày hôm sau, Lục Hi Duệ lại dùng lời thoại y như vậy: "Thầy Vương, hôm qua mẹ em không sinh, có thể là hôm nay, em xin nghỉ một ngày nữa ạ."

Lục Hi Duệ liên tục xin nghỉ ba ngày, cuối cùng bị Lục Cảnh Diệu ném về trường học. Lục Hi Duệ kháng nghị: "Sinh em bé rất vất vả, con muốn ở cùng với mẹ!"

Lục Cảnh Diệu vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, lái xe đến cửa trường học, sau đó ném con trai xuống xe, sau đó ném tiếp cái cặp của con trai ra, hạ cửa sổ xe xuống nói: "Con lo làm cái gì."

Lục Hi Duệ thật lòng quan tâm. Cậu đã thăm dò ý kiến của bạn tốt Nhan Thư Đông xem em trai hay em gái tốt hơn. Nhan Thư Đông suy nghĩ một lát rồi đáp: "Em trai, con gái phiền lắm."

Những gì Nhan Thư Đông nói cũng chính là suy nghĩ của Lục Hi Duệ, nhưng nhỡ là em gái thì sao, em mà biết sẽ rất đau lòng. Vậy nên Lục Hi Duệ vỗ vỗ bả vai Nhan Thư Đông: "Cũng có con gái không phiền mai, ví dụ như An Giai Nhạc."

An Giai Nhạc là tổ trưởng trong lớp Lục Hi Duệ. Bởi vì những lời này của Lục Hi Duệ bị một ‘con chim lợn’ trong lớp nghe được, liền nhảy dựng lên hô: "Lục Hi Duệ thích An Giai Nhạc, Lục Hi Duệ thích An Giai Nhạc!" Vừa nhảy vừa hô, lao đi như con bồ câu đưa tin.

An Giai Nhạc là một cô bé ngăm đen, Nhan Thư Đông khinh bỉ Lục Hi Duệ một câu: "Ánh mắt không tệ!"

Ai nha, trẻ con bây giờ thật là!

Có lúc dự cảm rất chính xác. Buổi chiều lúc Lục Hi Duệ tan học, cậu cứ thấy tim mình đập dồn dập. Tiết cuối là hát nhạc, Lục Hi Duệ bởi vì ngũ âm không đầy đủ nên không thích hát, cùng Nhan Thư Đông đứng phía sau nói chuyện. Đang nói thì chủ nhiệm đưa Lục Gia Anh tới, Lục Gia Anh tươi cười đứng sau cánh cửa dán câu đối ngoắc tay với Lục Hi Duệ. Lục Hi Duệ đi tới cửa sau hỏi: "Cô, sao…sao cô lại tới đây?"

Lục Gia Anh xoa đầu Lục Hi Duệ, sau đó nói với chủ nhiệm lớp: "Tôi dẫn thằng bé về trước."

Chủ nhiệm lớp cười hì hì: "Chúc mừng anh Lục và cô Lục."

Lục Hi Duệ đầu óc nhanh nhạy, lập tức ngước đầu hỏi cô mình: "Cô, không phải ba cháu sinh rồi đấy chứ?" .

Đứa bé này thật hồ đồ!

Sau đó Lục Hi Duệ cũng đỏ mặt, vội sửa lời: "Mẹ cháu sinh em rồi, đúng không?" Lục Gia Anh cố ý không nói cho Lục Hi Duệ mẹ của cậu sinh em trai hay em gái. Lục Hi Duệ đáng thương sốt ruột đến sắp nổ tung, từ trường về cứ quấn lấy Lục Gia Anh hỏi không ngừng: "Cô, cô nói cho cháu biết là em trai hay em gái."

Lục Gia Anh rốt cuộc cũng không chịu được Lục Hi Duệ dây dưa: "Là em trai. . . . . ."

"Oa!" Lục Hi Duệ vui đến phát điên. Đúng lúc này, Lục Gia Anh nhìn Lục Hi Duệ, bật cười nói: "Xem kìa, cô đúng là hồ đồ mất rồi. Là em gái, một em gái xinh đẹp."

"A. . . . . ." Lục Hi Duệ có một chút mất mát, nhưng vẫn rất vui vẻ, "Cháu cũng thích em gái."

Sau đó Lục Gia Anh giống như một người lớn ác ý trêu đùa trẻ con thành công: "Mẹ cháu bảo cháu thích em trai, quả nhiên không sai."

Lục Hi Duệ: ". . . . . ."

Thế nhưng khi Lục Hi Duệ lần đầu nhìn thấy em gái, vậu lập tức thích cô em gái này này. Bé Lục là siêu siêu đủ tháng, cho nên sinh ra cũng không cần đưa vào lồng kính, mà ngủ ở trong nôi đặt bên cạnh Tần Dư Kiều. Từ lúc ra đời cô bé đã khóc, mãi đến trước khi Lục Hi Duệ tới mấy phút mới uống sữa rồi ngủ.

Lục Hi Duệ làm anh rồi, cảm giác thật thần kỳ. Khi cậu nắm lấy bàn tay của em, chỉ cảm thấy máu trong thân thể chạy loạn. Cậu vô cùng kích động, lại sợ sự kích động của mình đánh thức em.

Lục Hi Duệ nằm ở trên giường nhỏ nhìn em thật lâu: Em gái nhỏ quá, tại sao lại có người nhỏ như vậy nhỉ, mình phải bảo vệ em thật tốt.

Cho nên mới nói ‘nô lệ của em gái’ vốn không cần bồi dưỡng cũng thành.

[HẾT TRUYỆN]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.