Vào năm đầu tiên An Bạch học thạc sĩ theo đúng lộ trình, một ngày mùa thu nọ ánh nắng rực rỡ, tâm tình Cố Phức Nhiên rất tốt. Ngay lúc đầu óc nóng lên, cứ thế trực tiếp kéo An Bạch, tay cầm sổ hộ khẩu, thân mặc áo sơ mi trắng, hấp tấp đi ra cửa.
An Bạch bình tĩnh phối hợp với toàn bộ quá trình. Ngay một khắc khi bước ra khỏi Cục Dân Chính, Cố Phức Nhiên ngược lại bỗng cảm thấy có chút hốt hoảng.
Nàng mở sổ kết hôn ra rồi lại nhìn một hồi gương mặt hai người chụp chung trong tấm hình, “Năm ấy anh vẫn còn là thiếu niên, hiện tại lại có thể cùng em kết hôn rồi.”
An Bạch giơ tay ôm ngực. Tiếng động nơi đó đập có thể truyền tới trong lòng bàn tay của hắn.
Cố Phức Nhiên chú ý tới động tác hắn, khó hiểu nhìn nhìn hắn tỏ vẻ dò hỏi.
“Cảm thấy chỗ này hơi đau......” An Bạch buông tay.
Cố Phức Nhiên nhíu mày, dở khóc dở cười hỏi: “Là do hối hận đến đau lòng hả?”
An Bạch nắm tay nàng, “Là do rất cao hứng. Tim đập nhanh quá mức, đâm ra đau.”
Vừa đau lại vừa ngọt, nếu móc tim ra dâng lên cho Cố Phức Nhiên, tuyệt đối có thể thu được một vại mật đường.
Mắt Cố Phức Nhiên mang ý cười. Sau khi nàng cất kĩ sổ kết hôn, mới ngẩng đầu nhìn cả gương mặt An Bạch bị ánh mặt trời bao phủ, bảo hắn nhích lại gần: “Cúi đầu xuống tí.”
An Bạch cúi người, đợi nàng như thường lệ sẽ hôn hắn. Kết quả nàng lại cười xấu xa tiến sát đến bên tai hắn, thanh sắc mềm như nước, ngọt ngào gọi hắn: “Lão công......”
Âm cuối mềm mỏng kéo dài, giống như có một dải lụa màu đỏ lưu luyến quấn chặt trái tim hắn mặc sức lôi kéo: “Thịch!”
Toàn thân An Bạch trong nháy mắt tê dại. Mỗi một lỗ chân lông giống hệt bị điện giật. Giờ khắc này chỉ nghĩ muốn ôm nàng gắt gao không bao giờ buông ra nữa.
Hai cánh tay dùng sức ôm nàng, An Bạch híp mắt chôn đầu vào hõm cổ nàng làm ổ cọ vài cái, hết sức quyến luyến trầm mê. Trong lòng âm thầm cổ động dũng khí, miệng lặng lẽ dời đến bên tai nàng. Âm thanh ôn nhu nhả ra thật cẩn thận, lại sợ phát sai âm nào đó. Rốt cuộc đây là lần đầu tiên trong nhân sinh nói ra hai từ này:
“Lão bà......”
Lúc gọi xong, chính hắn lại có chút ngượng ngùng, nên lần nữa lại vùi vào hõm cổ nàng.
“Ừ......” Cố Phức Nhiên trong nháy mắt nghe hắn gọi mà mất hết sức lực. Âm thanh trở nên nhỏ nhẹ dịu dàng, tựa như một suối nước chảy xuôi đằm thắm, dựa vào lồng ngực An Bạch.
An Bạch nghe nàng run giọng đáp lại một tiếng liền không còn động tĩnh gì. Hắn ngừng động tác cọ nàng lại, theo bản năng nhìn đến sườn mặt nàng, lại phát hiện màu đỏ đã nhiễm đến tận mang tai nàng rồi.
Hắn hôn lên nơi đó của nàng một cái, cảm thụ được gân tai cưng cứng thân mật dán sát miệng mình. Môi hắn khẽ mở, hơi thở ấm áp phả vào trong lỗ tai nàng: “Anh yêu em.”
Kỳ thật còn một câu nữa vẫn luôn muốn nói.
Cảm ơn em.
Giữa trưa cùng Cố ba ba ăn cơm, buổi chiều đi tế bái mộ cha mẹ An Bạch, buổi tối thì cùng đám bạn ở nhà Quả cam ăn cơm.
Ở trên bàn ăn, ai đến mời An Bạch cũng không từ. Bị Kim Húc, Đàm Tiêu Lâm - hai lão già đời lừa cho uống rất nhiều rượu.
“Này...... Hai người các anh sao lại đi khi dễ một người trẻ tuổi như vậy?” Quả cam liếc hai người một cái, nhìn hai má vốn trắng nõn của Ăn Bạch đã nhiễm đỏ ửng, đôi mắt cũng bắt đầu trở nên mơ màng.
“Hai người bọn anh chỉ là thử xem năng lực uống rượu của cậu ấy thôi mà. Muốn để cho Nhiên Nhiên nhìn thử bộ dáng An Bạch uống say thôi, chứ trong lòng bọn anh vẫn biết chừng mực mà. Em cảm thấy đúng không Nhiên Nhiên?” Đàm Tiêu Lâm vừa nói vừa chớp chớp mắt với Cố Phức Nhiên.
Cố Phức Nhiên tùy ý nhún vai, ngó người bên cạnh đã men say mười phần, “Dù sao anh ấy cũng không từ chối......”
An Bạch quay đầu cười với Cố Phức Nhiên, trong mắt mang theo hưng phấn.
Ai chẳng biết, anh em mấy người uống tốt cỡ nào. Quả cam im lặng, trừng mắt liếc Kim Húc một cái.
Kim Húc vô tội nhíu nhíu mày, buông ly rượu trong tay xuống.
Vì thế, Quả cam, người duy nhất không uống rượu phải đảm đương trọng trách đưa mấy người say về nhà. Đàm Tiêu Lâm bởi vì không tiện đường cho nên tự mình lái xe trở về. Quả cam xếp cho An Bạch và Cố Phức Nhiên ngồi ghế sau, Kim Húc thì ngồi bên cạnh nàng chống cằm đón gió.
An Bạch vừa lên xe liền mè nheo với Cố Phức Nhiên. Cánh tay ôm chặt eo nàng, dựa vào trên người nàng, đầu cọ tới cọ lui.
Cố Phức Nhiên bất đắc dĩ đẩy đẩy mặt hắn tránh xa một chút. Kết quả qua vài giây, hắn lại cọ lại đây.
Ai có thể nói cho nàng, vì sao người nào đó ngày thường bình tĩnh như thế sau khi uống say lại biến thành một bộ dáng nũng nịu?
“Đi vào lúc này, không biết bảo bảo có khóc hay không......” Trong lòng Quả cam nhớ thương bảo bảo của mình. Mama nàng đang ở nhà trông bọn nó.
“Con gái rất thích mẹ tớ, hẳn là sẽ không đâu. Nhưng không biết anh trai nó thì sao đây, thân là một bé trai nhưng lại yêu khóc mới nói.” Vừa nhớ tới con trai nhà mình liền đau đầu.
“Quả cam, cậu đủ sữa không?” Cố Phức Nhiên quan tâm hỏi, một lần cho một đôi long phượng thai bú sẽ rất vất vả.
“Đủ.” Tầm mắt Kim Húc chuyển từ bên ngoài dời đến trên người Quả cam, ý vị thâm trường trả lời vấn đề của Cố Phức Nhiên.
Quả cam trừng mắt liếc Kim Húc một cái, quăng cho hắn một ánh mắt cảnh cáo.
Lúc này An Bạch vẫn đang ôm Cố Phức Nhiên đột nhiên la làng kêu nàng lần nữa: “Nhiên Nhiên...... Lão bà......”
Nghe thấy Cố Phức Nhiên nói đến sữa, An Bạch một bên cọ nàng một bên nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh cũng muốn bú......”
Cố Phức Nhiên hung hăng nhéo mặt hắn một chút: “Anh có thể ngậm miệng anh lại không?”
An Bạch bắt được bàn tay nàng đưa đến bên miệng nhẹ mổ, tiếp tục rù rì: “Không thể, lão bà, anh không thể......”
Lỗ tai Kim Húc rất thính nên nghe được cuộc nói chuyện ở ghế sau, hài hước nhìn Quả cam, lười biếng nói: “Lão bà, anh cũng muốn bú.”
Quả cam cười như không cười, âm thầm cắn răng nói: “Được, về nhà đút anh.”
Lời ngầm là: Anh cũng mau ngậm miệng lại đi.
Ở sau An Bạch đã giải phóng bản chất, bạo dạn sờ lên ngực Cố Phức Nhiên.
Cố Phức Nhiên không nhịn được rống lên: “Đừng có mà......”
An Bạch nghe lời nàng nói, ở bên tai nàng một bên hôn một bên nói: “Thao em...... Lão bà......”
Cố Phức Nhiên tự biết đã không thể cứu vớt An Bạch trở lại như bình thường được nữa. Nàng đau đầu kiệt quệ dựa vào trên ghế: “Tuyệt vọng rồi.”
An Bạch tiếp tục mè nheo với nàng: “Nhiên Nhiên......”
Cố Phức Nhiên mặc kệ hắn, đột nhiên cảm giác đùi nhột nhột, cúi đầu nhìn thử.
“Em gái anh! Đang sờ chỗ nào vậy...... Lấy ra...... Đừng......”
An Bạch lấy mặt cọ nàng, tay đã mò vào trong váy, sờ phần đùi trong của nàng, âm thanh trầm thấp mông lung: “Muốn thao em......”
Cố Phức Nhiên nghe xong tim đập nhanh hơn, bắt lấy tay hắn lôi ra, hung tợn cảnh cáo hắn: “Ngậm miệng lại cho em......”
An Bạch lại lần nữa duỗi tay vào trong váy nàng, cứ sờ tới sờ lui ngay cạnh viền quần lót nhỏ. Giọng điệu quật cường còn mang theo chút trẻ con: “Không muốn.”
Cố Phức Nhiên đẩy An Bạch đang mất khống chế ra, kêu rên: “Quả cam, cậu lái nhanh một chút coi......”
Quả cam nghe thấy tiếng động hỗn loạn ở ghế sau, gương mặt phiếm hồng đạp ga tăng tốc độ chạy xe nhanh hơn.
Kim Húc rất có hứng thú nhìn vợ yêu nhà mình đỏ bừng mặt, không nhịn được cười khẽ.
——————————
Kim Húc siêu siêu cưng luônnnnn:)