Sáng sớm hôm sau, Ân Thiên Thiên liền thu thập xong đồ đạc chuẩn bị trở về nhà họ Ân. Trong ba ngày ở nhà họ Cảnh, cô và Cảnh Liêm Uy không tính là thường xuyên gặp mặt, cho dù có gặp mặt cũng luôn là có người nhà ở đó, cho nên ngược lại cũng không có gì không tự nhiên, chỉ là thỉnh thoảng sẽ bị bà cụ Cảnh bắt lại, sau đó liền hung hăng ép hai người chụp ảnh.
Từ trên lầu đi xuống, Ân Thiên Thiên nhìn thấy người nhà họ Cảnh trừ Cảnh Liêm Uy ra đều ở đây, cô mỉm cười chào hỏi, dường như hết thảy cô nghe thấy tối qua đều không tồn tại vậy.
Bà cụ Cảnh đi tới cầm lấy tay cô: “Thiên Thiên à, chuyện hôn lễ cháu đừng lo lắng quá, mẹ cháu sẽ sắp xếp cho cháu, trở về rồi liền an tâm chờ ngày được gả đến đây thôi. Áo cưới của cháu bà nội cũng sẽ lo, bảo đảm đến lúc đó sẽ đẹp khiến cháu phải giật mình!”
Ân Thiên Thiên nghe vậy, cúi mặt mím môi cười, bộ dáng kia nhìn qua giống như như đang xấu hổ vậy.
Vi Gia Huệ và Cảnh Nguyên Phước cũng cười, nói mấy câu với Ân Thiên Thiên rồi bảo tài xế Tiểu Trần đưa Ân Thiên Thiên về nhà. Ân Thiên Thiên cũng không từ chối, liền lên xe, sau khi lên xe không bao lâu thì nhận được điện thoại của Cảnh Liêm Uy.
“Ân Thiên Thiên, em về rồi sao?” Trong điện thoại là giọng nói cô dường như đã lâu rồi không nghe thấy, mà bây giờ vào tai lại cảm thấy khó chịu như vậy.
Ân Thiên Thiên hơi nghiêng đầu nhẹ giọng trả lời: “Ừ, Tiểu Trần đưa em về.”
Cảnh Liêm Uy ở đầu dây bên kia dường như đang có chút mệt mỏi, giọng nói trong cũng mang vẻ khó chịu: “Ừ, gần đây anh hơi bận, chờ anh xong việc mấy ngày nữa sẽ qua tìm em.”
Ân Thiên Thiên hơi nhếch khóe miệng, không nói gì, chỉ yên lặng cầm điện thoại.
Sau hồi lâu, Cảnh Liêm Uy cho rằng điện thoại đã xảy ra vấn đề, mới nhẹ giọng gọi một tiếng: “Thiên Thiên?”
“Ừ.” Đáp một tiếng thật thấp, Ân Thiên Thiên mới nói: “Anh làm việc đi, em biết anh gần đây có mấy ca phẫu thuật lớn, nhớ chú ý thân thể nhé, em về nhà trước. Vừa hay Nhạc Vy cũng sắp kết hôn rồi, trong nhà chắc rất bận.”
truyện chỉ được up trên app mê tình truyện
Cảnh Liêm Uy rất mẫn cảm, liền cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng cũng không biết rốt cuộc là chuyện gì, liền nhẹ nhàng đồng ý.
Cúp điện thoại, Ân Thiên Thiên nhờ Tiểu Trần lái xe đến dưới lầu Thiên Ân, nói lát nữa muốn cùng anh trai đi ăn cơm, Tiểu Trần cũng không nói gì, đợi Ân Thiên Tuấn đến rồi mới lái xe trở lại nhà họ Cảnh.
Ân Thiên Thiên đứng trước mặt Ân Thiên Tuấn, luống cuống giống như một đứa trẻ.
Lúc này Ân Thiên Thiên so với lần đầu tiên gặp Ân Thiên Tuấn theo Lý Mẫn về nhà còn căng thẳng hơn.
Khi đó cô, không hiểu được cái gì gọi là phản bội, cô chỉ biết mình từ nhỏ không có mẹ, không có anh chị em, ba đối với cô cũng rất lãnh đạm, cho nên khi nhìn thấy Ân Bách Phú mang Lý Mẫn cùng con trai bọn họ bước vào nhà họ Ân, cô ngây thơ cho rằng đây là cha cô tìm mẹ và anh trai về cho cô. Trên thực tế cũng đúng là như vậy, nhưng là cô là con gái của bọn bọ, em gái của bọn họ, mà ở nhà họ Ân, cô từ đó liền trở thành người ngoài.
Ân Thiên Tuấn là anh trai cùng cha khác mẹ với cô, Ân Nhạc Vy và Ân Thành Vũ cũng là em gái và em trai cùng cha khác mẹ với cô, nhưng bọn họ đều là anh em cùng cha cùng mẹ, cô cứ như vậy bị gạt ra bên ngoài...
Từ nhỏ đến lớn, toàn bộ Nhà họ Ân chỉ có Ân Thiên Tuấn thương yêu cô.
Ân Thiên Tuấn là người trên thế giới này Ân Thiên Thiên cô ỷ lại nhất.
Ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, Ân Thiên Thiên mới phát hiện bé trai ngày đó đứng sau lưng ba và mẹ nay đã là một người đàn ông trưởng thành, luôn hấp dẫn vô số ánh mắt của phụ nữ.
Đây chính là người anh trai mà Ân Thiên Thiên luôn vô cùng tự hào.
“Anh.” Nhẹ giọng gọi một câu, Ân Thiên Thiên nhìn Ân Thiên Tuấn trước mặt.
Ân Thiên Tuấn nhận được điện thoại của Ân Thiên Thiên thì sợ hết hồn, vội vàng bỏ lại công việc trong tay, dù sao cũng lớn lên cùng Ân Thiên Thiên, chỉ liếc mắt Ân Thiên Tuấn cũng biết Ân Thiên Thiên có tâm sự.
Không tiếng động đi tới nhận lấy chiếc túi trong tay Ân Thiên Thiên, Ân Thiên Tuấn nắm tay Ân Thiên Thiên dắt theo cô lên xe, sau đó mới hỏi: “Đói không? Chúng ta đi ăn cơm?”
Ân Thiên Thiên gật đầu, mỗi lần chỉ cần đi theo Ân Thiên Tuấn, cô chính là có thể cái gì cũng không cần để ý tới, chỉ yên tĩnh núp ở sau lưng anh, bất luận phải đối mặt là ba hay mẹ, anh cũng sẽ bảo vệ cho cô.
Trong phòng ăn, Ân Thiên Thiên ngoan ngoãn ngồi tại chỗ ăn cơm, từng ngụm nhỏ uống hết canh trong chén.
Ân Thiên Tuấn nhìn em gái từ đầu đến cuối không nói gì, mãi đến khi Ân Thiên Thiên ăn xong rồi mới hỏi một câu: “Em sao thế?”
Một câu nói đơn giản nhưng cũng đủ khiến cho Ân Thiên Thiên ngây ngẩn, hai tay buông xuống đặt trên đầu gối.
Sắc mặt Ân Thiên Tuấn thoáng trầm xuống, chân mày cũng cau lại.
Động tác này là khi Ân Thiên Thiên cảm thấy cực độ bất an mới xuất hiện, chỉ cần cô bất an, sẽ ngồi xuống thành hình dáng như vậy, ngoan ngoãn, hiểu chuyện, khiến người ta yêu thương nhưng không biết lúc này là khi cô cần được bảo vệ nhất.
Ân Thiên Thiên hít một hơi thật sâu mới nói: “Anh, anh biết... chuyện trước kia của Cảnh Liêm Uy đúng không?”
Một câu nói, khiến sắc mặt Ân Thiên Tuấn hoàn toàn trầm xuống.
Không nói một lời, Ân Thiên Tuấn trực tiếp đứng dậy cầm lấy túi của Ân Thiên Thiên, quay lại kéo cô đi ra cửa, sắc mặt xám xịt rất dọa người.
Ân Thiên Thiên cũng cuống, vội vàng nói một câu: “Anh, anh nghe em nói đã, anh trước hết chờ một chút đã…”
Đáng tiếc lúc này Ân Thiên Tuấn căn bản cũng không muốn để ý tới cô.
Anh chỉ biết, em gái anh bị người ta ức hiếp!
“Anh...” Ân Thiên Thiên có chút nóng nảy gọi anh, nhưng cũng bất đắc dĩ đi theo Ân Thiên Tuấn ra khỏi phòng ăn, cho đến khi hai người đứng trong bãi đậu xe, bước chân Ân Thiên Thiên mới rốt cuộc dừng lại được: “Anh...”
“Lên xe!” Ân Thiên Tuấn mở cửa xe, bình tĩnh nói.
Ân Thiên Thiên lắc đầu một cái, đưa tay cẩn thận chặn lại cửa xe, kiên quyết không lên xe, cô biết nếu như cô lên xe vậy thì chỉ có thể đi đến hai nơi, một là trước mặt Cảnh Liêm Uy, hai là cục dân chính.
Mà hai nơi này cô bây giờ đều không muốn đi.
Ân Thiên Tuấn nhìn Ân Thiên Thiên, sắc mặt càng khó coi, Ân Thiên Thiên bị dọa sợ, nhưng vẫn là lấy dũng khí đưa nắm tay anh: “Anh, nghe em nói đã được không? Em chỉ là muốn biết chuyện trước kia của anh ấy mà thôi, em không muốn bị động như vậy...”
Động tác của Ân Thiên Tuấn hơi dừng lại một chút.
Từ lúc nào, cô em gái mà Ân Thiên Tuấn anh chiều chuộng, lại trở nên bị động như vậy?
Ân Thiên Thiên biết hôm nay nếu cô không nói ra một lí do, Ân Thiên Tuấn nhất định sẽ mang cô tới trước mặt Cảnh Liêm Uy hoặc là cục dân chính, nhưng cô cũng không thể nói ra chuyện nghe được từ người nhà họ Cảnh, chỉ có thể nói một câu: “Anh, em nghe người khác nói, Cảnh Liêm Uy lúc trước đã có bạn gái, em chỉ là muốn biết tại sao bọn họ lại chia tay mà thôi, anh đừng tức giận như vậy được không?”
Sắc mặt Ân Thiên Tuấn lúc này mới hòa hoãn một chút, cũng chỉ là một chút mà thôi.
Ân Thiên Tuấn buông chốt mở cửa xe, hơi lui về phía sau một bước, trầm giọng hỏi: “Ân Thiên Thiên, em là em gái của Ân Thiên Tuấn, từ khi nào em trở nên không tự tin như vậy?”
Ân Thiên Thiên sửng sốt, không nói gì.
Cô nên nói như thế nào mới phải?
Nói rằng cô động tâm với Cảnh Liêm Uy, cho nên mới quan tâm?
Nếu Ân Thiên Tuấn nghe được đáp án này, chỉ sợ sẽ nổi trận lôi đình đi.
Ân Thiên Tuấn nhìn bộ dáng của Ân Thiên Thiên cũng không nỡ mắng cô, chỉ có thể nhẹ giọng hỏi một câu: “Ai nói cho em biết?”
Ân Thiên Thiên bị những lời này của Ân Thiên Tuấn làm lung lay, nói như vậy chuyện này là sự thật, hơn nữa Ân Thiên Tuấn từ lúc mới bắt đầu đã biết! Đây chính là lí do vì ban đầu anh biết cô muốn gả cho Cảnh Liêm Uy mới phản đối kịch liệt như vậy, có lẽ cũng không phải chỉ bởi vì Cảnh Liêm Uy là cậu ba nhà họ Cảnh đi.
Ngước mắt, Ân Thiên Thiên nhìn chằm chằm vào Ân Thiên Tuấn, dịu dàng nhưng kiên định nói: “Anh, em muốn biết chuyện gì đã xảy ra.”
Ân Thiên Tuấn nhìn Ân Thiên Thiên, anh trầm mặc hồi lâu, cho đến khi hai người dường như đều sắp biến thành người gỗ mới bất đắc dĩ thở dài nói: “Thiên Thiên, chuyện này đã qua rồi.”
Ân Thiên Thiên vẫn kiên định nhìn Ân Thiên Tuấn, cô nhất định muốn có được một đáp án.
Khẽ thở dài một hơi, Ân Thiên Tuấn mới chậm rãi mở miệng, giọng nói trầm thấp vang khắp bãi đậu xe yên tĩnh, lại nặng như đeo đá vậy, từng chút từng chút đè nén trái tim Ân Thiên Thiên.
“Cảnh Liêm Uy trước khi gặp em đúng là có qua lại với một người bạn gái hai năm, nghe nói tình cảm của bọn họ rất tốt, nhưng Cảnh Liêm Uy lúc ở bên cô ấy chưa bao giờ tiết lộ thân phận, sau đó nghe nói Cảnh Liêm Uy chuẩn bị cầu hôn rồi, nhưng là cô gái kia từ chối...” Ân Thiên Tuấn vừa nói, vừa lo lắng nhìn Ân Thiên Thiên.
Trái tim Ân Thiên Thiên lên xuống theo lời kể của Ân Thiên Tuấn, tựa như xe qua núi vậy.
Thì ra bọn họ đã đi đến mức nói tới chuyện kết hôn.
Nhìn Ân Thiên Thiên không có phản ứng gì quá lớn, Ân Thiên Tuấn mới nói tiếp: “Nguyên nhân bọn họ chia tay là gì anh không biết, nhưng anh biết cô bé kia họ Mộc, là con gái nhà họ Mộc, thậm chí còn có tin đồn hai nhà bọn họ trước kia đã có hôn ước, nhưng cô gái họ Mộc kia vẫn luôn không biết thân phận của Cảnh Liêm Uy...”
Thân thể Ân Thiên Thiên không tránh khỏi khẽ run một chút, sắc mặt trắng nhợt.
Có hôn ước...
Đọc FULL truyện kết hôn anh dám không tại Vietwriter.com
Ha ha, Ân Thiên Thiên bỗng nhiên muốn cười to một trận.
Đôi trai gái trẻ tuổi không biết thân phận của đối phương cũng đã yêu nhau sâu đậm, vì nguyên do thân phận mà mỗi người một ngả sao? Như vậy nếu cô ta trở lại, biết song phương vốn đã có hôn ước, vậy có phải sẽ gương vỡ lại lành hay không?
Giờ phút này Ân Thiên Thiên chỉ cảm thấy toàn thân mình lạnh lẽo, thật sự lạnh lẽo quá...
Cô rốt cuộc đã gả cho một người đàn ông như thế nào?
Cô rốt cuộc ép bản thân mình trở thành hạng phụ nữ gì đây?
Cắn môi, Ân Thiên Thiên cố gắng làm cho mình trấn định lại, nhẹ nhàng hỏi một câu: “Vậy Cảnh Liêm Uy có biết chuyện này không? Biết... bạn gái trước của anh ấy là người có hôn ước với anh ấy?”
Đôi đồng tử đen nhánh nhìn chằm chằm vào Ân Thiên Tuấn, cô muốn nghe được câu trả lời khẳng định, nhưng cuối cùng...
Ân Thiên Tuấn khẽ gật đầu: “Anh nghe Cảnh Liêm Bình nói, Cảnh Liêm Uy đến bây giờ cũng không biết anh ta có chuyện hôn ước này...”
Nháy mắt, Ân Thiên Thiên chợt cảm thấy cả bầu trời của cô, dường như muốn sụp đổ...
Ân Thiên Tuấn còn chưa nói xong, một câu nói sau cùng mạnh mẽ đánh úp vào lồng ngực Ân Thiên Thiên: “Thiên Thiên, ngày em và Cảnh Liêm Uy lĩnh giấy đăng ký kết hôn, vừa vặn chính là ngày Cảnh Liêm Uy và cô gái kia chia tay, ngày cô ta bắt đầu cuộc sống tha hương...”
Ân Thiên Thiên tựa như người ngốc vậy, không nói gì cũng không động đậy, chỉ vô lực vịn cửa xe đứng đó...