Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 54: Chương 54: Kẻ hãm hại của cô rốt cuộc là ai?




Ân Thiên Thiên lắc đầu, chuyện này thực sự không ở trong phạm vi kiểm soát của cô, người ta ở Nga, xa như vậy sao có thể nói đi là đi, cho dù cô đi, đợi đến khi cô mang người trở lại, có lẽ thanh danh của cô ở thành phố T đã được chứng nhận, đến lúc đó cho dù làm nhiều hơn nữa cũng vô ích...

Cảnh Liêm Uy vốn đứng bên cạnh bàn làm việc nên khi cảnh sát kiểm tra quảng cáo anh cũng nhìn thấy, Ân Thiên Thiên từ năm ba đại học đến nay chỉ mới một năm, thiết kế quảng cáo thực sự không nhiều lắm, trước kia Cảnh Liêm Uy cũng không để ý nên quảng cáo hôm nay là quảng cáo đầu tiên anh thấy, trong mắt chứa ý cười.

Anh thật sự không ngờ cô vợ nhỏ của anh có tài như vậy, thảo nào bị người ta đố kỵ, được người khác mến mộ.

Nghe thấy lời của cảnh sát, Cảnh Liêm Uy quay đầu nhìn Ân Thiên Thiên, nhẹ nhàng nói: “Em có biết cách liên lạc với cô ấy không?”

Ân Thiên Thiên lại lắc đầu lần nữa, lúc đó cô cũng không lưu lại số điện thoại của đối phương, chỉ có thể trả lời: “Cô ấy đến giúp anh trai, nếu không phải anh trai giúp em, em sẽ không tìm được người mẫu như vậy.”

Mắt phượng của Cảnh Liêm Uy khẽ híp lại, lập tức lấy điện thoại gọi cho Ân Thiên Tuấn, trực tiếp hỏi Ân Thiên Tuấn cách liên lạc với người mẫu kia rồi cúp điện thoại, không nhắc nửa chữ về việc ở trường của Ân Thiên Thiên.

Truyện được cập nhập trên app mê tình truyện!

“Đừng tưởng tùy tiện tìm một người Nga nói vài câu tiếng Nga thì tôi sẽ dễ dàng từ bỏ!” Lúc này Trương Mai cũng tỉnh táo lại, cô biết Ân Thiên Thiên không tìm được người mẫu kia, hôm nay cô ta muốn vô sự thì phải cắn lấy cái cớ này, giả bộ tức giận nói: “Ân Thiên Thiên, cô đừng vô sỉ như vậy! Cô như vậy trước mặt chồng chưa cưới của mình, cô không cảm thấy bản thân thật buồn nôn sao? Tôi có thể nói ra tôi quay quảng cáo này ở “Nocturne, cô luôn miệng nói mẩu quảng cáo này là của cô, nhưng bây giờ ngay cả người mẫu cũng không tìm được, cô đang đùa sao? Ân Thiên Thiên, cô đừng tưởng rằng nhà cô có tiền thì không coi người khác là người! Hôm nay Trương Mai tôi nhất định phải vạch trần bộ mặt thật của cô cho mọi người thấy!”

Ân Thiên Thiên hít một hơi thật sâu, nói thật, cô không cảm thấy tính khí của mình tốt, thậm chí còn hơi kém, nhưng làm việc có chừng mực nên cũng không đắc tội với người khác, chỉ là đôi khi có người đụng chạm, cô thật sự không muốn nhẫn nhịn!

“Trương Mai, cô đừng quyết đoán như vậy, việc này vẫn đang điều tra! Đến lúc đó ai khóc còn chưa chắc đâu!” Phản bác lại, lồng ngực Ân Thiên Thiên phập phồng, xem ra thật sự phát cáu: “Ân Thiên Thiên tôi đã nói, đồ của tôi, đừng ai mong tranh giành!”

Cảnh Liêm Uy vừa nghe Ân Thiên Thiên nói, không nhịn được nở nụ cười, anh hoàn toàn không để ý đến Trương Mai, sau khi có được tin tức từ miệng các cô, Cảnh Liêm Uy đứng bên cạnh bắt đầu gọi điện thoại, chưa đầy hai ba phút đã sắp xếp xong mọi việc, chờ người đến.

Cảnh sát vẫn nghiêm túc xử lý sự việc, người ở đây không biết Cảnh Liêm Uy là ai, nhưng sao bọn họ lại không biết chứ?

Cảnh Liêm Uy, cậu ba nhà họ Cảnh!

Cứ đùa, ngày đầu tiên vào đội cảnh sát, mỗi một người bọn họ đều có một cuốn sổ nhỏ, trong đó là những nhân vật có danh tiếng của thành phố T, là người bọn họ không thể đắc tội, bọn họ biết những người đó nhưng không thể nói ra, cho nên khi biết chuyện này liên lụy đến mợ ba nhà họ Cảnh, bọn họ cực kỳ nghiêm túc.

Sau khi tra xét khoảng hai mươi phút, đội trưởng có chút ngượng ngùng tiến lên, nói với Cảnh Liêm Uy: “Anh Cảnh, rất xin lỗi, bây giờ chuyện này không thể dễ dàng định đoạt, hai bản thiết kế giống nhau như đúc, nhất định chính là sao chép, chúng tôi rất khó phán đoán.”

Cảnh Liêm Uy gật đầu tỏ ý đã hiểu, nói: “Không sao, tôi gọi mọi người tới, mọi người cứ cố gắng hỏi là được.”

Dứt lời, cũng không biết là ứng với lời của Cảnh Liêm Uy nói hay là trùng khớp đến lúc này, lại có mấy người xuất hiện ở cửa mặc đồng phục của “Nocturne”, mọi hành động đều chuẩn mực mang đậm màu sắc địa phương.

Một người đàn ông mặc đồng phục đen tuổi chừng hai mươi bảy hai mươi tám tiến đến, gật đầu nhẹ với Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên sau đó nói với đội trưởng: “Chào anh, tôi là người phụ trách Thừa Phó Lân của “Nocturne”, tôi biết bên này cần chúng tôi giúp đỡ nên đã đưa nhân viên làm việc ở “Nocturne” lúc quay quảng cáo đến.”

Ngay khi người ở “Nocturne” bước vào nơi này, sắc mặt của Trương Mai cực kỳ khó coi.

Trần Tú thấy tình huống không ổn, lập tức nhảy ra nói một câu: “Người anh mang tới là người của hôm nào? Ai biết có phải các người nhận lợi ích của nhà họ Ân, muốn tới đây đổ oan Trương Mai hay không!”

Thừa Phó Lân bình tĩnh nhìn Trần Tú, khuôn mặt nghiêm túc rất thẳng thắn, lại mang khí khái đàn ông, đến khi Trần Tú nói xong mới lên tiếng: “Có lẽ cô đây không biết quy tắc của “Nocturne”, cho dù là ngôi sao nổi tiếng hay dòng họ danh giá đều không thể quay bất kỳ bối cảnh nào ở “Nocturne”, ban đầu vì cô Ân có quan hệ với cậu cả nhà họ Ân nên mới có ngoại lệ, muốn làm việc ở “Nocturne” của tôi, không có sự đồng ý của tôi căn bản cũng không thể.”

- “Nocturne” của tôi.

Mấy chữ này vừa thốt ra, người ở đây không kiềm được run lên, ngay cả trưởng khoa đang tức giận đều ngoan ngoãn rụt cổ, sau lưng “Nocturne” không ai biết là gì, thậm chí ai cũng không rõ quan hệ đó rốt cuộc như thế nào, chỉ loáng thoáng biết là có quan hệ với người nhà họ Cảnh, có liên quan đến “bàn tay quỷ” trong truyền thuyết.

Trần Tú là người chưa bước vào xã hội, đâu biết được quy tắc này, nhà cô ta kém xa Ân Thiên Thiên, tuy cũng kinh doanh nhưng muốn đến “Long Phượng” và “Nocturne” tiêu xài thì vẫn không thể gánh nổi, lời nói của Thừa Phó Lân đã trực tiếp cho cô ta một cái tát không thể nghi ngờ!

Mà Thừa Phó Lân như không thấy sắc mặt khó coi của cô ta, nói tiếp: “Cho tới bây giờ, người đến quay quảng cáo ở “Nocturne” chỉ có một mình cô Ân, chuyện như vậy tôi đương nhiên biết, vì thế hôm nay tôi đưa tất cả những nhân viên làm việc vào thời điểm ngày hôm đó đến đây.”

Nói rồi, những nhân viên sau lưng tiến lên đứng trước mặt đội trưởng, dáng vẻ rất có phép tắc.

Đội trưởng giật mình nhưng nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, gọi hai cảnh sát tới lấy khẩu cung.

Cảnh sát hỏi nhẹ nhàng: “Mọi người còn nhớ rõ hôm đó người đến khách sạn quay quảng cáo là ai không?”

Mấy nhân viên đều nhìn về phía Ân Thiên Thiên, nhìn xong rồi cúi đầu đồng thanh nói: “Là cô cả nhà họ Ân, Ân Thiên Thiên.”

Một câu nói khiến hiện trường xôn xao, Trương Mai suýt chút nữa đứng không vững!

Lúc đó cô ta dám nói ra “Nocturne” là vì biết “Nocturne” và “Long Phượng” nổi tiếng cao ngạo, chuyện như vậy căn bản sẽ không quan tâm, nhưng ai ngờ lại bị vả mặt như thế?

Cảnh sát cũng không dừng tra hỏi, hỏi thêm rất nhiều chuyện của ngày hôm đó, Cảnh Liêm Uy đứng bên cạnh không nói gì, cầm điện thoại di động của mình, bấm một dãy số quốc tế, địa điểm hiển thị trên điện thoại là Nga.

Chuỗi động tác này được thực hiện ngay trước mặt Ân Thiên Thiên, Ân Thiên Thiên thấy rất rõ, không nhịn được ngước mắt nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ của Cảnh Liêm Uy.

Người đàn ông này, từ sau khi cô “cầu hôn” anh trên đường, đã giúp đỡ cô hết lần này tới lần khác...

Khi điện thoại được kết nối, bên này đã hỏi xong khẩu cung, đột nhiên nghe thấy Cảnh Liêm Uy nói một tràng tiếng Nga dễ nghe với người trong điện thoại, khi Cảnh Liêm Uy đang nói tiếng Nga, hầu như tất cả mọi người ở đây đều biết Cảnh Liêm Uy đang làm gì, tuy cảm thấy không thể tưởng tượng nổi cũng không dám tin, nhưng vẫn nhìn anh không chút kiêng dè.

Cảnh Liêm Uy cũng không nói gì thêm, chỉ lịch sự chào hỏi sau đó giơ điện thoại trước mặt mọi người, người đang kết nối video trong điện thoại chính là cô người mẫu Nga tóc vàng mắt xanh trong quảng cáo.

Cảnh Liêm Uy nhìn người ở đây, nhẹ nhàng hỏi một câu: “Ở đây có ai biết tiếng Nga không?”

Tất cả mọi người nhìn nhau, đương nhiên đều không biết tiếng Nga, lúc này Đổng Khánh đứng ra: “Tôi biết.”

Ân Thiên Thiên nhìn anh ấy, không nói gì, Cảnh Liêm Uy chỉ đưa điện thoại cho anh ấy, hai người nói chuyện qua video, mà mỗi lần Đổng Khánh nói một câu tiếng Nga thì sẽ dịch một câu, người mẫu nói một câu sau đó anh ấy cũng dịch ra, cuộc nói chuyện rất đơn giản.

Cảnh Liêm Uy nghe hai người nói chuyện, khi người mẫu nhận người, Đổng Khánh mới hỏi: “Ở đây có nhà thiết kế quảng cáo lúc đó không? Là ai, cô còn nhớ rõ chứ?”

Khi người mẫu Nga tóc vàng mắt xanh nhìn thấy Ân Thiên Thiên liền nhận ra cô ngay, tuy cô được coi là người đẹp hàng đầu ở Nga, nhưng cô nhìn qua là không quên Ân Thiên Thiên vừa ngây thơ lại quyến rũ, không chút do dự chỉ ra Ân Thiên Thiên.

Cảnh Liêm Uy cúp điện thoại, nắm tay Ân Thiên Thiên đứng một bên cứ như người làm hết tất cả không phải là anh, ánh mắt mọi người đổ về phía Trương Mai, bọn họ đều tin tưởng Đổng Khánh, dù sao cũng đã học cùng nhau bốn năm đại học, cộng thêm bình thường Đổng Khánh cũng rất gần gũi, nên không ai hoài nghi tiếng Nga của cậu ấy.

Sắc mặt Trương Mai tái nhợt, cơ thể run rẩy, trên trán thậm chí còn có mồ hôi lạnh chảy ra.

Bỗng nhiên, Trương Mai nói theo bản năng: “Ân Thiên Thiên, xin lỗi, tôi không cố ý...”

Ân Thiên Thiên không để ý đến sự đáng thương của Trương Mai, cô hiểu rõ, nếu hôm nay Cảnh Liêm Uy không đưa người của “Nocturne” đến và tìm được người mẫu kia, vậy thì hiện tại người thảm nhất sẽ chính là mình!

Im lặng nhìn Trương Mai, Ân Thiên Thiên nhẹ nhàng lên tiếng hỏi một câu: “Trương Mai, bây giờ tôi chỉ muốn biết, là ai đưa quảng cáo của tôi cho cô?”

Một câu nói khiến cả phòng yên lặng, Trương Mai run run mãi vẫn không nói ra lời, tràn đầy nước mắt, cuối cùng chỉ nói một câu: “Không ai đưa cho tôi, là tôi tự ăn cắp!”

Ân Thiên Thiên nhíu chặt mày, rốt cuộc là ai? Lại khiến Trương Mai sợ như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.