“Chúc tiên sinh có tiết lộ lý do ly hôn không?” Vẫn là ở tại phòng ăn cao cấp, chỉ có điều lúc này người đại diện đã cùng trợ lý Tiểu Phương đứng ở ngoài cửa.
Vừa nãy thấy chính tổng tài của mình đột nhiên quỳ xuống, tuy rằng có vẻ Trần Túc Khởi cảm thấy quỳ trước mặt vợ mình chẳng có gì mất mặt, nhưng hắn lại sợ Chúc Hồi Mục phản ứng lại rồi vô cớ liên lụy ruồi muỗi là hai bọn hắn nên lúc đó Tiểu Phương duỗi bàn tay kéo người đại diện chạy ra ngoài.
Lúc này trên mặt hắn liền mang theo điểm hoài nghi cuộc đời, quay sang người đại diện hỏi câu này.
Người đại diện cũng chưa hoàn hồn, hắn hoảng loạn vò đầu bứt tóc, lẩm bẩm: “Không có nh...” Chưa kịp dứt lời hắn nâng mắt nhìn về phía Tiểu Phương, khó khăn nói, “Trần tổng có đề cập tới việc này không?”
Tiểu Phương ngây người trong giây lát rồi thay mặt ông chủ mình làm sáng tỏ, “Không có.”
Người đại diện cũng không nghĩ ra, “Lý nào lại vậy...”
Tuy rằng cả hai đã kết hôn được bảy năm, mặc dù không được người ngoài xem trọng, nhưng mà thật lòng thì đi theo Chúc Hồi Mục cùng với Trần Túc Khởi nhiều năm như vậy, ai cũng đều biết rằng hai người bọn họ tình cảm rất tốt.
Hai người này là bạn từ thuở nhỏ, lớn lên cùng nhau, khi còn bé là hai đứa nhỏ vô tư, nói chuyện yêu đương thề non hẹn biển, kết hôn sẽ bền chặt như keo như sơn...
Cho nên làm sao có thể đi tới bước ly hôn này được?!
Một lát sau, người đại diện lại trưng ra biểu tình khó nói, đưa ra một nghi vấn, “Chẳng lẽ là... Vẫn là kịch bản?”
Tiểu Phương từ trước đến giờ đi theo Trần Túc Khởi nên thần thái cũng có phần giống hắn, trên mặt không biết từ lúc nào đã hiện lên một tia rạn nứt.
Vừa rồi hắn có thể thấy Chúc Hồi Mục móc ra tờ đơn ly hôn sáng chói nha.
—
Phòng đại sảnh.
“Em mau rút lại cái thứ chết tiệt này đi.” Trần Túc Khởi lại quỳ trên mặt đất, keo xịt tóc cũng không thể giữ nổi mái tóc được hắn tạo kiểu tỉ mỉ, vài sợi rớt xuống phía dưới, lời nói vẫn cứng rắn như cũ.
Chúc Hồi Mục mặt không cảm xúc, thậm chí còn mang một chút khổ sở.
Cuối cùng, cậu chỉ bình tĩnh nói: “Tôi đã ký tên rồi, anh chỉ cần ký rồi đem đi nộp cũng rất khó khăn sao?”
“Chúc Hồi Mục!” Trần Túc Khởi gương mặt khiếp sợ lại bất lực, giọng nói lạnh tanh như phát ra từ giếng cổ, không chút gì là ấm áp, “Tôi đã làm gì em! Em nói rõ ràng đi!! Đừng tưởng em có thể bước ra khỏi nơi này một cách dễ dàng? Tôi có thể giết chết em.”
Lời vừa nói ra, trên gương mặt bình tĩnh của Chúc Hồi Mục cuối cùng cũng hiện ra một chút vỡ tan, tay cậu run run chỉ vào chóp mũi Trần Túc Khởi, “Anh còn dám uy hiếp tôi...”
“Anh không có!” Trần Túc Khởi thề thốt phủ nhận, phủ nhận xong còn nói: “Em nói thêm câu ly hôn nữa thử xem.”
Chúc Hồi Mục vội vã từ ghế đứng lên, tránh xa cái tên điên này một chút, kiên cường lên tiếng, “Tôi chịu hết nổi anh rồi. Anh ký tên mau lên.”
Ánh mắt Trần Túc Khởi nặng nề nhìn chằm chằm Chúc Hồi Mục, sau đó liền nhìn chằm chằm đơn ly hôn trên bàn, giấy trắng mực đen trên mặt đơn thường hay thấy trên mạng.
Phòng đại sảnh trong khoảng thời gian ngắn lâm vào không khí trầm mặc đến đáng sợ.
Mà ở ngoài cửa người đại diện cùng trợ lý bởi không muốn lại bị cuốn vào cái trận chiến này —— chủ yếu là bởi vì bọn hắn theo bản năng cảm thấy được chuyện này là giả. Bởi vậy hiện tại lập tức liền chạy khỏi nơi đó.
Người đại diện trên trán đã không còn mồ hôi, cùng Tiểu Phương tán gẫu, “Cậu nói xem lần này bọn họ có thể diễn mấy ngày?”
Tiểu Phương suy nghĩ một chút, “Mấy tháng?”
Nghi ngờ chuyện này là kịch bản không phải không có căn cứ, người đại diện dẫn dắt Chúc Hồi Mục từ lúc cậu mới vừa vào giới giải trí, hơn nữa chỉ đi theo một mình cậu —— chuyện này cũng là do Trần Túc Khởi đặc biệt giao phó. Còn Tiểu Phương thì theo Trần Túc Khởi được tám năm.
Nhiều năm như vậy, bọn họ không phải lần đầu bị hai người kia đầu độc.
Mọi người ai ai cũng đều biết tiếng tăm lừng lẫy của ảnh đế cùng với tổng giám đốc Trần gia tài bạc triệu, hai người chỉ cần đi cùng nhau sẽ thường xuyên có màn bệnh nặng lâm li bi đát, mỗi ngày diễn kịch battle.
Hơn nữa một cái kịch bản nhất định phải diễn xong mới có thể kết thúc, tuyệt đối không bỏ ngang.
Người đại diện còn nhớ lần đầu nhìn thấy tình huống như vậy, là Trần Túc Khởi gọi điện thoại cho hắn, giọng điệu cực kì nghiêm trọng kêu hắn đi xử lý con của Chúc Hồi Mục.
Lúc đó hắn bị dọa cho sợ té đái, cũng có thể xem lúc đó hắn là tấm chiếu mới, chỉ thấy là Trần tổng cùng Chúc Hồi Mục tình cảm tốt đẹp, lại không nghĩ tới tình cảm của bọn họ có thể tốt đẹp đến cỡ đó, Trần Túc Khởi mở lòng khoan dung nói Chúc Hồi Mục có thể cùng người khác có con, mà hắn khi đó lại bị yêu cầu đi xử lý đứa con kia!
Mãi đến khi hắn nơm nớp lo sợ chạy đến nhà Trần tổng, mới vừa vừa mở cửa ra, chỉ thấy Chúc Hồi Mục đỏ cả mặt, ấn Trần Túc Khởi lại đánh, trong miệng liên tục nói năng hùng hồn, “Này thì dám xử lý con tôi, tôi cho anh xử lý con tôi!”
Người đại diện: “...”
Chúc Hồi Mục cầm trong tay con Pikachu nhồi bông tiếp tục hướng đến người Trần Túc Khởi đập lên, nhìn thấy hắn trong một khắc lập tức miễn cưỡng dừng lại. Sau đó cậu nhìn con gấu nhồi bông trong tay mình một chút, biểu tình đột nhiên chuyển sang cực kỳ bi thương, ôm thật chặt lấy Pikachu.
Ngay lập tức đôi mắt liền rưng rưng muốn khóc, “Để cho tôi ôm con tôi lần cuối.” Cậu ôm con gấu nhồi bông căm tức nhìn Trần Túc Khởi, mang theo tiếng khóc nức nở dọa hắn, “Tôi cả đời này đều hận anh!”
Trần Túc Khởi ngồi xuống ghế sa lông, bình tĩnh chỉnh lại áo của mình nhếch môi cười lạnh một tiếng.
Người đại diện: “...”
Ngày ấy, người đại diện trong lồng ngực ôm đứa con hoang Pikachu, vừa hoài nghi cuộc sống, đem con Pikachu đi chôn.
Xử lý đứa con riêng cản trở tình cảm của hai ông chủ.
Từ đó về sau, người đại diện cùng Tiểu Phương đều quen chuyện này.
Người đại diện suy nghĩ qua lại, trong chốc lát phục hồi lại tinh thần, hiểu rõ ngọn ngành sau đó cùng Tiểu Phương cả hai nhìn nhau, ở bên ngoài chuyên tâm chờ đợi.
Một giây sau, chỉ nghe một tiếng cực to vang ra từ phòng kế bên “Ầm!”, người đại diện còn chưa kịp giật mình, chỉ thấy Trần Túc Khởi toàn thân đầy tức giận từ bên trong đi ra.
Hắn vò loạn mái tóc rối mù, viền mắt đỏ chót, ca-ra-vat lệch hẳn sang một bên.
Trợ lý liền vội vàng đi tới, nhỏ giọng gọi: “Trần tổng?”
Dáng vẻ thế này hoàn toàn không giống diễn kịch.
Lúc này, Chúc Hồi Mục cũng từ phía sau theo sát ra.
Mặt mày cậu hơi rũ xuống, trên người u buồn, khí chất hiện tại đáng thương không sao tả được. Người đại diện vừa mới định thần chưa được bao lâu lại lập tức căng như dây đàn, lời nói chưa kịp thoát ra khỏi cuốn họng.
“Mục...”
“Trần Túc Khởi, “ Không chờ người đại diện mở miệng, Chúc Hồi Mục khàn cổ la lên trước. Cậu cầm trong tay vài thứ, chờ người kia mắt lạnh nhìn sang cậu, cậu liền giơ tay đưa tới, gương mặt cũng lạnh nhạt, “Nếu đã ký tên, thì mỗi người giữ một bản. Cầm.”
Chút ửng hồng ở đuôi mắt Trần Túc Khởi trong giây lát chuyển sang đỏ, thoáng cái thông suốt, tay hắn nắm chặt thành nắm đấm, giật lấy tờ đơn ly hôn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em đừng hối hận!”
Chúc Hồi Mục không thèm nhìn hắn một cái, đội nón đeo khẩu trang rồi xoay người rời đi.
Người đại diện cùng trợ lý lần này là thật sự choáng váng. Tiểu Phương đuổi theo sát Trần Túc Khởi, người đại diện cũng vội vàng đuổi theo Chúc Hồi Mục.
Cả đám người một trước một sau ra khỏi quán rượu, không một ai dám lên tiếng, trong chốc lát không khí ngột ngạt tới cực điểm.
Bởi vì Chúc Hồi Mục đến muộn, bây giờ ra ngoài bầu trời phủ đen cũng không khác khi nãy là mấy.
Hiện tại nếu không phải nhờ vào ánh đèn neon, buổi tối hôm nay chắc chắn là đưa tay không thấy được năm ngón.
Chúc Hồi Mục đứng ở vị trí cách xa quán rượu một chút, giơ tay nắm chặt vành mũ, tránh để bị người khác nhận ra.
Bên vệ đường phía trong 1 góc tối hơi xa bọn họ một chút, không biết ở đâu xuất hiện mấy cái camera, không ai chú ý tới
“Lương Lương.” Chúc Hồi Mục kêu một tiếng. Người đại diện lập tức đứng sát vào, cũng không dám thở mạnh, “anh Mục nói đi.”
Chúc Hồi Mục im lặng chốc lát, nói: “Lát nữa đi đường khác về nhà.”
“A...”
Trần Túc Khởi vốn đứng phía đối diện, lúc này cũng không rõ là có phải đang chú ý bên này hay không, vẫn chỉ thấy hai người kia nhỏ giọng đối thoại.
Hắn đi tới, đứng bên cạnh Chúc Hồi Mục, nửa ngày mới nghẹn ra được một câu, “Em thật ác độc.”
Chúc Hồi Mục không lên tiếng.
Giọng điệu Trần Túc Khởi run run, từng chữ từng câu nói: “Heo con Bội Kỳ, xem như em lợi hại!”
Lương Lương vừa tính đi lấy xe, chừa lại cho hai người họ không gian riêng tư: “...”
Tiểu Phương lái xe chạy tới, vừa hạ cửa kính xe xuống: “...”
Chúc Hồi Mục trang bị đầy đủ, ánh mắt không lộ a chút gì, nhưng có thể thấy hàng lông mày của cậu ta co rúm hai lần.
Sau đó, cậu ta ngửa đầu lên, lộ ra đôi mắt đầy lạnh nhạt, “George, cậu là em trai tôi.”
Trần Túc Khởi: “A.”
“A” xong lập tức không muốn nhìn Chúc Hồi Mục thêm nữa, hắn liếc mắt một cái, xoay người lại đem tờ giấy ly hôn vo thành giấy lộn ném lên ngực Tiểu Phương, dường như nhắm mắt làm ngơ mọi thứ. Sau đó sải bước bước vào trong đêm khuya.
Bóng lưng cô độc.
Chúc Hồi Mục ở phía sau cũng học theo răm rắp, “Hừ” một tiếng.
Tiếp theo cũng quăng tờ đơn ly hôn cho Lương Lương, sau đó ngồi vào ghế lái chiếc xe Tiểu Phương vừa mang đến rồi lái đi.
Lương Lương run rẩy nhặt mấy tờ giấy lên xem, cùng với Tiểu Phương đứng ở trong gió ngổn ngang, trong chốc lát cơ bản không biết Chúc Hồi Mục có trở lại đánh mình hay không. Trong lòng hắn tuy không biết vì sao mà khi cãi nhau lại đi ly hôn, hay là được chia tài sản đây. Nói không chừng ngày mai hắn còn phải đi giao cái đống giấy lộn này cho tòa án, nghĩ như vậy, hắn thì càng thêm run rẩy mở tờ thỏa thuận ly hôn ra, xem xem họ có tài sản gì dẫn đến tranh chấp về sau hay không.
Dù sao Chúc Hồi Mục cũng là một ảnh đế, Trần Túc Khởi dù sao cũng là một...
Thời điểm nhìn thấy nội dung hợp đồng, biểu tình của Lương Lương trong nháy mắt giống như bị nứt ra. Hơi nhìn xuống phía bên dưới liền thấy chữ ký của cả hai, Lương Lương trực tiếp vứt luôn tờ đơn.
Một trận đêm gió thổi qua, trùng hợp nhặt lên tờ đơn nằm trong góc, lật ra trang cuối cùng phần kí tên hướng ra ngoài ánh trăng, gương mặt thật thà nheo mắt nhìn. Chỉ nhìn hai chữ kí rồng bay phượng múa.
Chúc Thúy Hoa.
Trần Cẩu Đản.
“Biết ngay mà!” Tiểu Phương đi lên đạp một một phát vào thỏa thuận ly hôn mà Lương Lương ném xuống, tràn đầy phẫn nộ giẫm giẫm mấy cái.