Âu Duyên Tây đưa Diệp Thiên hạ ra khỏi Dạ Liêu Nhân, tới bãi đỗ xe.
Gã ấn chìa khóa xe trong tay, mở cửa một chiếc xe thể thao màu đỏ bắt mắt rồi định ngồi vào ghế lái.
Diệp Thiên Hạ vội vàng nói:
- Anh muốn lái xe à, chẳng phải anh vừa uống rượu sao? Đôi mắt phượng của Âu Duyên Tây nhìn sang cô, gã không vội lên xe nữa mà hỏi: Vậy em biết lái xe không? Biết, nhưng mà chưa lái nhiều. Vừa tốt nghiệp trung học cô đã thi bằng lái, nhưng chẳng bao lâu sau gia đình xảy ra chuyện, cô chẳng còn tâm tình nào tập lái nữa.
Âu Duyên Tây nhướng mày, ném chìa khóa xe vào ngực Diệp Thiên Hạ:
- Em lái đi.
Diệp Thiên Hạ choáng váng, quả thực không hiểu nổi phong cách của thiếu gia lần đầu gặp mặt này, nói gió là gió nói mưa là mưa.
- Thật là tôi chưa lái bao giờ đâu.
Khuôn mặt tuấn tú của Âu Duyên Tây gần lại, Diệp Thiên Hạ nhìn thấy bóng dáng mình trong đôi mắt dài của gã, cô nghe thấy tiếng tim mình đập rộn ràng.
- Em lái, tôi giao mạng mình cho em đấy.
Có lẽ cô rung động ngay từ khoảnh khắc này.
Mãi cho tới về sau, dù nhiều năm đã trôi qua, dù Diệp Thiên Hạ đã hiểu ra tính cách của Âu Duyên Tây vốn là như vậy, gã yêu kích thích, mê ồn ào, thế nhưng cô vẫn cảm thấy Âu Duyên Tây của đêm hôm đó đã khiến mình rung động.
Đêm ấy, Âu Duyên Tây đưa Diệp Thiên Hạ tới một trong những căn nhà của gã, hai người cũng quan hệ với nhau.
Thật ra là do Diệp Thiên Hạ chủ động, cô nghĩ so với việc ngủ cùng một người như tổng giám đốc Ngô thì thà rằng mình cho Âu Duyên Tây đêm đầu còn hơn, chí ít gã là người khiến cô rung động đầu tiên trong suốt mười tám năm cuộc đời.
Nhưng sáng hôm sau tỉnh dậy, Diệp Thiên hạ thấy xấp tiền trên đầu giường, nụ cười ngượng ngùng trên mặt cô lập tức cứng lại.
Hiện thực không phải như lòng người thiếu nữ mơ mộng, nó là một chậu nước lạnh băng dội xuống, lạnh tới tận đáy lòng.
Trong lòng gã, cô chỉ là kẻ bán thân, bán một lần mà thôi.
Chuông điện thoại vang lên, kéo cô từ hồi ức về hiện thực.
Lúc này, Diệp Thiên Hạ mới nhận ra điếu thuốc chưa hút một hơi nào nhưng đã cháy hết, cô liền gẩy tàn, rút điện thoại ra.
Thấy cái tên trên màn hình, khuôn mặt cô trở nên dịu dàng hẳn:
- Thiên Thiên à.
Bây giờ ở Mỹ đang là buổi sáng, hẳn là Thiên Thiên vừa ngủ dậy, đang chuẩn bị đi học.
Chào buổi sáng, con ăn sáng chưa? Ăn rồi ạ, dì Amy cho con ăn trứng chiên. Thiên Thiên giỏi lắm, đi học ngoan nhé. Mama ơi. Thiên Thiên do dự rồi rụt rè hỏi:
- Con về nước thăm mama được không? Diệp Thiên Hạ đau lòng, cô chỉ có thể miễn cưỡng mỉm cười:
- Mama bận lắm, chờ mama quay xong bộ phim này sẽ dẫn con đi nghỉ được không? Dường như đã nghe rất nhiều những lời như vậy, Thiên Thiên chỉ rầu rĩ đồng ý.
Dù đau lòng nhưng Diệp Thiên Hạ cũng chẳng biết làm sao, cô không thể để con về nước.
Sợ con đi học muộn, chỉ đành nói:
- Vậy con đi học cho ngoan, mama sẽ làm việc thật tốt, được không? Được ạ, bye bye mama nhé. Bye bye, mama yêu con. Sau khi cúp máy, Diệp Thiên Hạ càm thấy một nỗi uất ức khác nhưng cô không muốn nghĩ nhiều nữa mà hất tóc bước vào phòng tắm.
Cùng lúc đó, nước F vẫn đang là ban ngày.
Trong bệnh viện tư nhân cao cấp nhất.
Nghiêm lão canh giữ bên ngoài cửa phòng VIP, điện thoại vang lên, ông rút máy ra nhìn dãy số, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng nghiêm túc.
Chào phu nhân. Tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra. Đầu dây bên kia vang lên giọng nữ trung niên lạnh lẽo uy nghiêm có vài phần giống Dạ Đình Sâm.
Biết không nói dối được, Nghiêm lão thở dài.
- Nhị thiếu dụ thiếu gia vào vùng nước xoáy, du thuyền va phải đá ngầm, trong lúc thuyền chấn động thiếu gia bị thương ở đầu nên hôn mê.
Nghiêm lão cố gắng giảm nhẹ sự việc, thậm chí không nhắc một chữ nào tới Nhạc Yên Nhi, ông sợ phu nhân nghĩ nhiều.
Dạ phu nhân nghe xong, hừ lạnh:
- Càng ngày càng ồn ào không chịu nổi, vì sao không báo cáo với tôi ngay?
- Trước khi hôn mê, thiếu gia đã ra lệnh không cần báo sang nước Anh vì sợ phu nhân lo lắng ạ.
Nghe vậy, Dạ phu nhân yên lặng.
Không phải sợ mình lo lắng mà là sợ mình biết những chuyện kia thôi.
Nhưng bà không tiếp tục gây áp lực nữa mà đổi chủ đề: Sức khỏe thiếu gia thế nào rồi? Các chuyên gia của nước F ngày đêm chữa trị, tình hình của thiếu gia đã ổn định, chỉ còn chờ ngài ấy tỉnh lại nữa thôi ạ.
Dạ phu nhân buồn bã, con của bà chưa bao giờ thân cận với bà, ngay lúc này cũng không mong người làm mẹ này hỏi han.
- Tôi muốn gặp đứa nhỏ kia.
Nghiêm lão sững người, có cảm giác xấu: Ý phu nhân là... Tên là Nhạc Yên Nhi nhỉ. Dạ phu nhân thản nhiên nói, giọng nói có vẻ lạnh lùng.
Nghiêm lão biết thiếu gia luôn muốn che giấu Dạ phu nhân, thế nhưng sợ là không nói dối được rồi, chắc chắn phu nhân đã điều tra xong rồi mới gọi tới.
Nhưng giọng của Dạ phu nhân có vẻ không giận dữ:
- Sâm đã chọn cô gái đó, vậy thì từ chối nhà họ Cố đi, dù sao cô gái đó cũng là người nhà họ.
Những hợp đồng bàn với nhà họ Cố khi trước có thể nhượng bộ ba phần, coi như đền bù tổn thất cho họ.
Nghiêm lão kính cẩn đáp:
- Vâng.
Dập máy, Dạ phu nhân mệt mỏi bóp trán, bà nhìn về phía cửa sổ, ánh mắt mông lung như đã rơi vào dòng hồi ức.
Một tách hồng trà xuất hiện trên bàn cắt ngang suy nghĩ của bà, một giọng nói trầm ấm vang lên:
- Không phải là bà đang đền bù tổn thất cho nhà họ Cố mà là đền bù cho con của người kia thôi.
Tâm tư bị nói ra, Dạ phu nhân càng uể oải, thậm chí cảm thấy buồn bã.
- Phải, nếu không phải vì tư lợi của chúng ta năm ấy, đứa bé kia sẽ không có thân thế bi thảm như vậy.
Nhưng tôi chẳng ngờ đã bao năm như vậy trôi qua, con trai tôi lại lấy con gái người ấy.
Cậu nói xem đây có phải báo ứng không? Bên người Dạ phu nhân là một người đàn ông trung niên với gương mặt châu Âu và dáng vẻ cao quý của quý tộc Anh, mỗi một cử động đều rất ưu nhã.
Đây là Beyer, thư ký riêng của bà, đã làm việc với bà nhiều năm.
- Chuyện đã qua lâu rồi, bà không cần suy nghĩ nhiều quá, đã qua thì cứ để nó qua đi, điều chúng ta phải làm là sống cho hiện tại.
Giọng nói của Beyer nhã nhặn, có sức mạnh giúp người ta thư giãn.
- Phải, đã là chuyện năm xưa rồi, những tổn thương đứa bé kia phải chịu đã không thể thay đổi thì còn nhắc chuyện đền bù làm gì, muộn quá rồi.
Dạ phu nhân thở dài thườn thượt, bà bưng tách trà trên bàn lên, nhấp một ngụm.
Beyer đứng bên cạnh, ánh mắt nhìn bà không rời.
Xem thêm...