Nhạc Yên Nhi không phải chờ lâu, chưa đến hai mươi phút, Anjoye đã tới.
Gần đây cô vẫn giữ liên hệ với Anjoye qua điện thoại, đã lâu lắm rồi họ không gặp nhau, Anjoye vẫn vậy, một đôi mắt hoa đào yêu mị câu hồn người khác, lái một chiếc Lamborghini vàng, vừa thấy Nhạc Yên Nhi anh ta đã xuống xe, nháy mắt với cô.
- Chị, chờ lâu rồi ha, mau lên xe đi.
Nhạc Yên Nhi không có lòng dạ đùa cợt, cô bình thản bước lên xe.
Khác với Nhạc Yên Nhi đang khó chịu, Anjoye dường như khá hào hứng:
- Chị, em biết một nơi hay lắm, em dẫn chị đi, chắc chắn chị sẽ thích.
Nhạc Yên Nhi chán nản:
- Tôi không có hứng đến bất cứ chỗ nào hết, cậu phải hiểu là tôi gọi cậu ra đây không phải để đi dạo ngoại ô với cậu! Cậu giải thích rõ cho tôi đi, vì sao Dạ Đình Sâm không phải gay! Vừa nhớ tới chuyện sai tin tức là do Anjoye, khiến cô hạ thấp đề phòng với Dạ Đinh Sâm nên chuyện không chịu nổi ngày hôm qua mới xảy ra, Nhạc Yên Nhi đã tức đến run rẩy.
Cô vẫn luôn cho rằng Dạ Đình Sâm không có hứng thú với phụ nữ, vậy nên không hề đề phòng hắn, bây giờ nhớ lại trước đây, những chuyện mập mờ giữa họ có rất nhiều, vậy mà đều bị cô coi nhẹ.
Nếu biết tính hướng của Dạ Đình Sâm bình thường thì ngay từ đầu cô đã giữ khoảng cách với hắn rồi! Vốn là quan hệ giao dịch theo nhu cầu, bây giờ đã không thể phân rõ nữa.
Kẻ đầu sỏ chính là người đang ngồi bên cạnh mình.
Anjoye nghe Nhạc Yên Nhi chất vấn, gãi đầu, tỏ vẻ như câu hỏi này rất khó trả lời.
- Chị, không dừng xe ở đây được đâu, chúng ta đến chỗ khác rồi nói.
Anjoye vừa nói vừa khởi động xe.
Nhạc Yên Nhi nhìn chằm chằm Anjoye, cô muốn tìm ra một kẻ hỡ từ vẻ mặt anh ta:
- Nếu hôm nay không nói cho rõ ràng thì cậu đừng mong đi được.
Chuyện này ấy mà, nói ra cũng dài dòng. Vậy cậu cứ nói từ từ, hôm nay tôi rất rảnh, có thể giết thời gian với cậu.
Dù sao cô cũng không muốn trở về đối mặt với Dạ Đình Sâm, hôm nay cô quyết tâm làm cho rõ vấn đề.
Anjoye ấp úng, tựa hồ đang cân nhắc xem phải mở lời thế nào, tuy nhiên động tác trên tay không hề chậm lại, bẻ lái vài lần, xe đã đi thật xa.
Dần dà, Nhạc Yên Nhi nhận ra cảnh hai bên đường mỗi lúc một lạ, mỗi lúc một vắng, cô hỏi Anjoye:
- Chúng ta đang đi đâu? Nghe thấy câu hỏi của Nhạc Yên Nhi, Anjoye dừng xe, nghiêng đầu sang nhìn cô.
Trên khuôn mặt đẹp tới quá đáng của anh ta lộ ra một nụ cười xấu xa, giống hệt như một đứa trẻ đã thực hiện được trò đùa quái đản của nó.
Nhạc Yên Nhi cảm thấy bất an, cả người cô đổ về phía ghế tựa, tay cũng chống ra sau, cẩn thận ấn chốt cửa, lúc này cô mới nhận ra cửa xe đã bị khóa, không thể mở từ bên trong.
Nhạc Yên Nhi tròn mắt nhìn Anjoye:
- Cậu muốn làm gì? Lời còn chưa dứt, Anjoye đã nhào tới, trong tay cầm một chiếc khăn lông để bịt kín mũi miệng cô lại.
Nhạc Yên Nhi giật mình, nghĩ thầm không ổn, cô muốn nín thở nhưng đã muộn.
Mùi thuốc gay mũi xộc lên, gần như ngay lập tức khiến Nhạc Yên Nhi mất đi ý thức, mắt cô tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.
Trước khi nhắm mắt, cô nhìn thấy nụ cười của Anjoye, trong mắt anh ta là tia sáng dị dạng như rắn độc, lạnh lẽo, ẩm ướt, lúc nào cũng chực chờ lao lên.
Nhạc Yên Nhi không biết mình đã hôn mê bao lâu, chỉ biết khi tỉnh lại, trong giây lát cô đã tưởng mình nằm mơ.
Cô chậm rãi tỉnh lại, thứ đầu tiên cô thấy là đèn trần bằng thủy tinh, ánh sáng của nó khiến cô chói mắt.
Quang cảnh xung quanh rất lạ, cuối cùng Nhạc Yên Nhi cũng tỉnh hẳn, cô định ngồi dậy nhưng lại cảm thấy tay chân bị cản lại, bây giờ cô mới nhận ra mình bị trói thành hình chữ đại, tứ chi bị cột chặt vào giường, gần như không thể động đậy.
Không chỉ có thế, bộ quần áo cô mặc cũng đã bị đổi thành một bộ nội y tình thú, vải vóc ít đến đáng thương, xung quanh là viền ren, làn da ẩn hiện càng thêm mê người.
Nhớ lại nụ cười xấu xa của Anjoye trước khi hôn mê, cô hoảng sợ vô cùng.
- Dạ Đình Sâm, cứu với! Cô kêu cứu theo bản năng, nhưng chẳng ngờ cái tên đầu tiên xuất hiện trong đầu lại là Dạ Đình Sâm.
Vừa gọi ra tên hắn, Nhạc Yên Nhi cũng ngẩn người, cô không biết vì sao vào lúc dầu sôi lửa bỏng thế này mình lại mong chờ Dạ Đình Sâm đến cứu.
Chẳng phải mình rất hận hắn hay sao? Trong lúc Nhạc Yên Nhi đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ của mình, cửa phòng được mở ra.
Cô run lên, quay ngoắt đầu nhìn về phía cửa.
Người vào là Anjoye, đã làm một chuyện rất quá đáng với cô vậy mà anh ta không hề cảm thấy xấu hổ.
Anh ta mặc áo choàng tắm, tay cầm một ly vang đỏ trông rất thỏa mãn, chậm rãi đi về phía cô.
Anjoye vừa đi vừa khẽ lắc ly rượu, ánh đèn hắt vào áo choàng, chiếu cả lên khuôn mặt còn xinh đẹp hơn phụ nữ kia tạo thành sắc thái quỷ dị.
Nếu như lúc đầu Nhạc Yên Nhi còn có hy vọng vào Anjoye thì sau khi thấy bộ nội y tình thú trên người cô đã có thể kết luận Anjoye tuyệt không có ý tốt với mình.
Cô hận bản thân cả tin, sau khi biết Anjoye lừa mình mà còn có thể nhẹ dạ ngồi vào xe của anh ta.
Thấy ánh mắt như đang kiểm tra một món hàng của Anjoye lướt trên người mình, xấu hổ và căm phẫn đồng loạt dâng trào trong lòng Nhạc Yên Nhi, cô trừng mắt nhìn Anjoye, chất vấn:
- Rốt cuộc cậu là ai? Muốn làm gì? Nhạc Yên Nhi thầm tính toán trong lòng, mình và Dạ Đình Sâm mới kết hôn thì Anjoye đã chủ động tìm tới, mục tiêu của anh ta hẳn là Dạ Đình Sâm.
Anh ta hiểu rõ Dạ Đình Sâm như vậy, chắc chắn giữa hai người có mối quan hệ sâu sắc nào đó.
Bất an trong lòng Nhạc Yên Nhi càng được phóng đại lên vô hạn, càng tới gần sự thật về thân thế của Anjoye, cô càng cảm thấy có một âm mưu đen tối đang từ từ ập xuống.
- Chị à, đừng vội mà, ngày vui cảnh đẹp làm sao lại hỏi một câu mất hứng thế.
Nghe nói chị thích uống vang đỏ, chỗ em có loại ngon nhất trang viên Bạch Mã đây, chị muốn nếm thử không? Một nụ cười mỉm xuất hiện trên khuôn mặt điên đảo chúng sinh của Anjoye, anh ta cầm ly vang đỏ, khẽ lắc trước mặt Nhạc Yên Nhi, cô có thể ngửi thấy mùi hương rượu phảng phất trong không khí.
- Anjoye, cậu điên rồi à? Ai có lòng nào mà uống rượu với cậu! Nhạc Yên Nhi giận dữ nói.
Bị từ chối nhưng dường như Anjoye chẳng quan tâm, chỉ cười càng quyến rũ hơn.
- Đừng vội mà, đây là địa bàn của tôi, chúng ta còn nhiều thời gian để từ, từ, trò, chuyện.
- Đây là đâu? Nhạc Yên Nhi có dự cảm xấu.
Anjoye nhẹ bước đến bên tường, lúc này Nhạc Yên Nhi mới nhận ra ở đó còn một cửa sổ, thế nhưng cửa sổ không hề có ánh sáng lọt qua, nếu không chú ý sẽ chẳng thể thấy được.
Anjoye quay đầu, cười bí ẩn với Nhạc Yên Nhi:
- Lại đây, cho chị nhìn nào.
Nói rồi anh ta mở cửa sổ ra.
Xem thêm...