Người bước vào là Dạ Đình Sâm.
Bất ngờ vì người tới là hắn, Nhạc Yên Nhi ngừng thở, những lời còn lại đều không thốt lên được, cô chỉ nói thầm:
- Dạ Đình Sâm...
Nghe thấy cô gọi tên mình, Dạ Đình Sâm cũng ngẩn người, rõ ràng hắn không hề nghĩ tới việc cô đã tỉnh lại.
Nhưng hắn chỉ ngẩn ra trong thoáng chốc rồi mau chóng bước tới bên giường, nhấn chiếc chuông trên đầu giường.
Hắn không kịp trách cứ vì sao Nghiêm lão thông báo với mình muộn như vậy mà vội túm lấy tay cô, nhìn khắp một lượt bằng ánh mắt cháy bỏng, ngay cả giọng nói luôn bình tĩnh lạnh lùng giờ cũng có vẻ run run.
- Còn thấy khó chịu không? Đau đầu không? Thân thể có chỗ nào không thoải mái không? Đau bụng không? Chân có bị thương không?
Nhạc Yên Nhi bị hắn hỏi đến choáng váng, cô vốn vừa tỉnh, thể lực có hạn lại bị hắn giày vò như vậy thì choáng đến không biết đâu là nam đâu là bắc.
- Em... em không sao...
Lời chưa dứt, cô đã bị Dạ Đình Sâm bất ngờ ôm chầm lấy.
Vòng tay rộng lớn của hắn lập tức giam chặt cô vào lòng, hơi thở hắn vẫn bá đạo như trước, nó tràn ngập khắp nơi khiến hô hấp của Nhạc Yên Nhi trở nên rối loạn.
Dạ Đình Sâm chẳng nói gì, hắn cứ ôm chặt cô như thế, như sợ cô sẽ biến mất.
Nhạc Yên Nhi dựa trong ngực hắn, cô có thể nghe được nhịp tim đập loạn đầy bất an của Dạ Đình Sâm.
Dạ Đình Sâm đang sợ hãi ư?
Nhạc Yên Nhi hỏi:
Dạ Đình Sâm, anh sao rồi? Đừng nói gì cả, để tôi ôm em đã. Hắn nói rồi ôm cô càng chặt.
Dạ Đình Sâm như đứa bé tham lam hơi thở của cô, lần đầu tiên hắn cảm thấy ôm lấy cô có thể khiến người khác an tâm như vậy.
Mỗi một giây cô hôn mê, hắn đều cảm thấy như mình sắp phát điên.
Dù bác sĩ đã cam đoan nhiều lần rằng Nhạc Yên Nhi không xảy ra vấn đề nghiêm trọng gì, thế nhưng hắn vẫn bất an, thậm chí còn chẳng có tâm tình đến công ty.
Mấy hợp đồng tiền tỷ tạm gác lại, hắn cũng không quan tâm.
Nhạc Yên Nhi tỉnh là tốt, cô bình yên là tốt.
Chẳng mấy chốc, bác sĩ cũng tới, không ngờ sẽ thấy tình cảnh như vậy, xấu hổ đứng nguyên tại chỗ.
Dạ Đình Sâm nghe thấy tiếng bước chân mới từ từ buông Nhạc Yên Nhi ra.
Ánh mắt hắn lại trở về với vẻ lạnh lùng như cũ, hắn nhìn bác sĩ, khí thế không giảm:
- Còn không mau tới kiểm tra cho cô ấy.
Bác sĩ bị nhìn như vậy thì run lên, âm thầm kêu khổ mà chân thì mau bước về phía trước.
Căn cứ vào kết quả kiểm tra, Nhạc Yên Nhi không xảy ra vấn đề gì lớn, lúc trước cô chỉ bị sốc do cảm nắng, bây giờ đã khỏi, nhưng do tâm lý bị đả kích nặng nề nên cần tĩnh dưỡng vài hôm, lại thêm hôn mê một ngày một đêm nên cần truyền hai bình đường gluco.
Được Dạ Đình Sâm đồng ý, bác sĩ lập tức lấy kim tiêm và nước truyền ra rồi tự tay truyền cho Nhạc Yên Nhi.
Bác sĩ vừa xoa cồn i-ốt để chuẩn bị cắm kim truyền thì lại nghe thấy Dạ Đình Sâm nói:
- Nếu làm cô ấy đau thì tự gánh lấy hậu quả.
Bác sĩ khóc không ra nước mắt.
Làm gì có chuyện tiêm không đau?
Nhưng bác sĩ không dám phản bác, đây là chủ tịch LN, một tập đoàn đa ngành nghề, có cổ phần ở bệnh viện này, nếu hắn không hài lòng thì mình cũng khỏi phải ở lại thành phố A này nữa.
Bác sĩ vốn đã sợ, giờ nghe lời này của Dạ Đình Sâm lại càng thêm khốn khổ, tay cầm kim run rẩy không ngừng.
Dạ Đình Sâm thấy thế thì nhíu chặt mày.
Tay run thế kia còn cắm kim kiểu gì được?
- Này...
Dạ Đình Sâm đang muốn nổi cáu, Nhạc Yên Nhi liền cướp lời:
Bác sĩ, đừng nghe anh ấy nói bừa, tôi da dày thịt béo, không sợ đau đâu. Tôi... tôi... Sợ khí thế của Dạ Đình Sâm, bác sĩ ‘tôi’ tới nửa ngày vẫn nói không thành câu.
Nhạc Yên Nhi cười hiền:
- Không sao đâu, bác sĩ cứ làm đi.
Bác sĩ cắn môi, cắm kim vào mu bàn tay cô.
Không vào được mạch máu.
Dạ Đình Sâm nổi giận.
Cũng may Nhạc Yên Nhi nhanh chóng dùng bàn tay còn lại để kéo tay hắn.
Dạ Đình Sâm cảm nhận được xúc cảm mềm mại trên tay, hắn cũng bình tĩnh lại.
Dù không nghe thấy giọng điệu răn dạy theo dự đoán, nhưng ánh mắt lạnh lùng phía sau cũng đủ khiến bác sĩ gai người.
Trên trán ông ta đã đổ mồ hôi, thế nhưng không dám giơ tay lên lau, dù đã cầm dao phẫu thuật tới hai mươi năm nhưng đây là lần đầu tiên cảm thấy áp lực như vậy.
Nhưng kim truyền vẫn phải cắm, bác sĩ ổn định lại, đâm kim thêm lần nữa, cuối cùng cũng được.
Nhạc Yên Nhi thấy bác sĩ lộ vẻ hớn hở ra mặt, cô nghi ngờ nếu không có Dạ Đình Sâm ở đây, có lẽ bác sĩ sẽ còn nhảy lên hoan hô mất.
Xong đâu đó, bác sĩ dặn dò vài điều cần lưu ý rồi dẫn y tá đi.
Nghiêm lão rất hiểu ý, ông theo sau họ ra ngoài, thậm chí còn đóng cửa lại.
Ngay lập tức, trong phòng chỉ còn lại hai người, bầu không khí có vẻ đông cứng bởi lẽ trước khi Nhạc Yên Nhi hôn mê, họ đang rất căng thẳng, bây giờ chẳng ai biết mở lời ra sao.
Nhạc Yên Nhi chần chừ một lát rồi xoa bụng, ngượng ngùng nói:
- Dạ Đình Sâm, em... hơi đói rồi.
Nghe thế, hắn lập tức bước sang một bên, lấy chiếc hộp giữ ấm ra:
- Đây là cháo vừa nấu lúc sáng, vẫn nóng đấy, em nếm thử đi.
Nhạc Yên Nhi ngạc nhiên:
Sao đã kịp chuẩn bị cái này thế? Hôm qua cũng chuẩn bị, vì không biết khi nào em mới tỉnh, sợ em đói. Trong nháy mắt, Nhạc Yên Nhi cảm thấy lòng mình ấm áp, cô nhớ tới những lời Nghiêm lão vừa nói thì muốn khóc lên.
Tay cô đang phải truyền nên Dạ Đình Sâm giúp cô lắp bàn trên giường, đặt hộp giữ ấm lên.
Lúc Dạ Đình Sâm làm những việc này, Nhạc Yên Nhi nhận thấy lòng bàn tay trái của hắn có băng gạc, phía ngoài còn có máu rỉ ra.
Cô giật mình, vội vàng túm lấy tay hắn nhưng không dám nắm mạnh, hỏi:
- Tay anh sao thế? Anh bị thương à?
Hôm đó, Anjoye dùng dao đâm nhưng bị hắn nắm được lưỡi, vậy nên mới có vết thương này.
Dạ Đình Sâm không muốn để cô lo lắng nên khẽ rút tay về:
Bất cẩn thôi, không sao đâu. Ở đây có cháo và đồ ăn sáng, nếu em muốn ăn cái khác thì tôi lại nấu cho em. Tất cả đều là anh làm à? Nhạc Yên Nhi kinh ngạc.
Lúc mình hôn mê, Dạ Đình Sâm cũng lo lắng vậy ư?
Nhạc Yên Nhi cảm động muốn chết rồi.
Hắn khẽ gật đầu:
- Sợ đồ mua bên ngoài không hợp khẩu vị em nên tôi tự nấu, em nếm xem thế nào. Xem thêm...