Trong phòng học, Dạ Đình Sâm nhìn khắp một lượt xong nhếch môi cười lạnh:
- Sao? Tôi mang cơm trưa cho các người mà các người còn không buồn ăn hả?
Mọi người vội lắc đầu, mặt ai cũng tỏ vẻ sợ hãi, nhất là Andy!
Thấy người đàn ông này đột nhiên xuất hiện, còn cắt ngang giáo viên giảng bài, đưa tới cơm trưa ngon lành thế này cô ta rất sợ, đã thế hắn còn bảo mình là chồng của Nhạc Yên Nhi nữa!
Vừa nghe thấy tên Nhạc Yên Nhi trong lòng cô ta bỗng giật thót một cái, có dự cảm không hay.
Chồng thật hay không cô ta không rõ nhưng cô ta lại cảm thấy đây là đám xã hội đen mà Nhạc Yên Nhi tìm tới để trả thù mình!
Người này từ lúc vào phòng đến giờ mặt vẫn lạnh như băng, có người cười chào hỏi hắn cũng không buồn đáp, chỉ liếc một cái coi như trả lời.
Càng kinh khủng hơn là có một bạn học nữ đi qua không cẩn thận trẹo chân, nhào vào người hắn nhưng hắn chỉ lạnh lùng cau mày xong nhanh tay kéo một cái bàn ra chắn trước mặt mình. Cô gái kia cứ thế đập mạnh người vào cạnh bàn.
Đau đến mức gào ầm lên.
Đã thế người đàn ông kia còn thản nhiên bảo:
- Tôi không quen tiếp xúc với người lạ.
Dù hắn đẹp trai đến mức không thể tin nhưng khí thế lạnh lẽo trên người lại khiến không ai dám lại gần, trong đôi mắt đen láy không hề có độ ấm, vừa liếc mắt một cái đã khiến người bị nhìn có cảm giác…
Lạnh!
Lạnh thấu ruột gan!
Hơi lạnh tỏa ra từ tận đáy lòng, khiến người ta không thể chịu nổi!
Người đàn ông này là kẻ không thể trêu vào!
Tất cả mọi người ở đây đều có chung một nhận xét như thế.
Người hiểu biết còn có thể từ quần áo hắn mặc trên người định ra được giá trị xa xỉ, đồng hồ hắn đeo lại càng đắt tiền, trên người chỉ một món đồ nhỏ cũng tốn không ít rồi.
Trời ạ! Rốt cuộc Nhạc Yên Nhi bám vào loại người nào mà lại… giàu đến mức này!
Lúc này Andy có cảm giác muốn chết luôn rồi, sao còn nuốt trôi thức ăn được nữa, cô ta cảm thấy vết thương của mình đã đỡ hơn vì gió lạnh vèo vèo thổi qua làm trái tim cô ta cũng lạnh đi, cảm giác bỏng rát trên lưng cũng đỡ rất nhiều.
Nhạc Yên Nhi từ ngoài vào lập tức thấy cảnh kỳ quái này, Dạ Đình Sâm ngồi ở chỗ của cô còn mọi người đều yên tĩnh ngồi đúng chỗ mình, trên bàn mỗi người đều đặt một hộp cơm trưa phong phú, nhưng sắc mặt ai cũng rất khó coi!
Nhất là Andy, vẻ mặt muốn khóc không được trông rất thảm hại.
Thế này… là sao đây?
Cô chưa kịp hiểu chuyện gì Minh Tinh Tinh bên cạnh đã nhào vào lòng Dạ Đình Sâm, nhớ tới chuyện hồi sáng thì nghẹn ngào bảo:
- Anh Sâm đến rồi, bà cô xấu xa kia định bắt nạt Tinh Tinh đó!
Andy thấy thằng bé chỉ vào mình lập tức sợ hết hồn, cô ta run đến mức không nói nổi câu nào.
Nhạc Yên Nhi nghe thế khẽ nhướng mày, cô vội bước tới ôm Minh Tinh Tinh, nháy mắt ra hiệu với nó.
Nó bĩu môi không cam tâm, cuối cùng đành phải bảo:
- Được rồi, thật ra… cũng không có gì…
- Sao anh lại tới đây?
Nhạc Yên Nhi nhìn Dạ Đình Sâm vẻ nghi hoặc.
- Với lại… họ sao thế?
- Rảnh rỗi nên tới ăn trưa cùng em thôi, lại nhớ ra chưa tới xem phòng học của em bao giờ nên mới chuẩn bị ít đồ ăn, hy vọng sẽ hợp khẩu vị của mọi người.
Dứt lời đôi mắt u ám của hắn đảo qua những người ở đây làm họ rùng hết cả mình.
- Sao tự dưng anh lại đến làm gì, anh xem xem, anh dọa bạn học của em rồi. Chúng ta về nhà ăn đi, với lại đồ ăn vặt của Tinh Tinh cũng hết rồi, chúng ta đi mua luôn nhé.
- Tôi chuẩn bị hết rồi.
Hắn nói xong từ ngoài cửa đi vào mấy người đàn ông người mặc đồng phục siêu thị, khệ nệ khiêng một thùng đồ ăn vặt, đặt trong góc phòng.
Mắt Minh Tinh Tinh sáng rực lên, vui vẻ hôn má Dạ Đình Sâm mấy cái liền, miệng thì hô to:
- Anh Sâm siêu men, em yêu anh chết mất!
Chưa nói xong đã như ngựa hoang thoát cương, lao đầu vào chiếc thùng kia.
Nhạc Yên Nhi ngây người:
- Anh làm thế giáo viên của em đã đồng ý chưa?
- Ông ta dám không đồng ý à?
Dạ Đình Sâm chỉ đáp đúng một câu như thế, dù là nói với Nhạc Yên Nhi nhưng ánh mắt lại quét qua mọi người có mặt ở đây.
Tất cả lập tức nín thở.
Địa vị của người này chắc chắn không tầm thường, căn bản không phải đám người bình dân như họ chạm vào nổi.
Mà đây mới chỉ là một trong những người đưa đón Nhạc Yên Nhi mà thôi, Andy còn nhìn thấy vài người nữa cơ!
Nếu tất cả đều ra mặt…
Hậu quả không thể tưởng tượng được!
- Tôi… tôi biết lỗi rồi Nhạc Yên Nhi… Xin cô tha thứ cho tôi!
Rốt cuộc Andy không chịu nổi áp lực tâm lý, nước mắt cứ thế chảy dài trên mặt, lớp phấn trang điểm cũng bị cô ta khóc trôi đi, mặt mũi lúc này nhếch nhác vô cùng.
Nhạc Yên Nhi chưa kịp nói gì Dạ Đình Sâm đã lạnh lùng hỏi trước:
- Hử? Cô làm gì vợ tôi thế? Sao lại muốn cô ấy tha thứ? Cô đã làm gì hả?
Lời này nói ra khiến trái tim mọi người ở đây đều giật nảy lên, cả Nhạc Yên Nhi cũng không ngoại lệ.
Thế cô mới hiểu chuyện buổi sáng hắn đã rõ cả rồi, cô lại càng lo hắn sẽ làm gì đó trả đũa, dù thế nào sau này cô vẫn phải đi học mà.
- Dạ Đình Sâm…
Cô nhỏ giọng gọi tên hắn, muốn khuyên can hắn.
Nhưng hắn không hề lay động, mắt vẫn nhìn chằm chằm Andy, không dùng tiếng Trung mà vẫn nói tiếng Anh:
- Tôi không hỏi em, em để tự cô ta nói xem cô ta đã làm sai cái gì?
Andy nghe thế cả người mềm nhũn rơi từ trên ghế xuống, không kìm được nước mắt nữa.
Mọi người đều thấy nhưng cũng không ai dám đỡ cô ta lên.
Nhạc Yên Nhi quả thực chịu không nổi, định đi qua đỡ nhưng không ngờ cô ta lại càng sợ hãi lùi lại, miệng không ngừng quát lên:
- Đừng… đừng qua đây, mày giỏi lắm Nhạc Yên Nhi, so ra đúng là tao không bằng mày nhưng cả đời mày cũng chỉ có thể dựa vào đàn ông thôi. Thứ như mày còn tham gia khóa đào tạo làm gì, làm diễn viên làm gì? Không cút về nhà cùng bọn đàn ông của mày cho lành đi hả?
Nghe cô ta mắng trái tim Nhạc Yên Nhi bỗng rung lên, cô chợt cảm thấy khó thở kinh khủng.
Mặt Dạ Đình Sâm cũng càng khó nhìn, vốn định khiến cô ta tự kể ra mọi chuyện xong sẽ tha cho cô ta một lần, nhưng không ngờ cô ta còn dám mắng chửi người!
Bóng người cao lớn đứng bật dậy, con ngươi đen thẵm chằm chằm chiếu vào Andy, giọng nói lạnh đến ghê người:
- Cô nói gì?
- Anh đừng có tham dự. Đây là chuyện trong lớp em, em sẽ tự mình giải quyết, anh cứ để mặc em được không?
Nhạc Yên Nhi quay phắt lại, bất ngờ hét lên. Xem thêm...