Nhạc Yên Nhi bước tới trước mặt Andy, giọng nói bình thản nhưng sắc lạnh vang lên:
- Andy này, cô là tiền bối của tôi, chắc phải hiểu nếu tung tin đồn thất thiệt gây ảnh hưởng đến danh tiếng người khác sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Đúng là tôi còn ít kinh nghiệm, đến đây học cũng nhờ chồng mình xin cho nhưng muốn lấy kinh nghiệm ra dọa tôi, cô còn chưa xứng đâu. Ít nhất tôi còn biết, tiền bối… không phải thứ người như cô!
Cô xòe tay, chiếc nhẫn lúc trước ấy thế mà vẫn nằm trong đó, mắt Andy sáng lên, vội vàng cướp lại.
Nhạc Yên Nhi đứng lên, nhìn khắp một vòng quanh lớp học.
- Những người bàn tán về tôi trong phòng trà hôm nay đều sẽ bị kiện tội phỉ báng, các người đã thích đặt điều về người khác thế thì tôi sẽ cho các người tiếp tục đặt điều cùng nhau. Có điều các người nói cũng không sai. Dựa vào đàn ông, tôi chính là kẻ dựa vào đàn ông đấy!
Dứt lời cô bước tới trước mặt Dạ Đình Sâm, tay nhỏ bé nắm chặt lấy tay hắn, nói lớn:
- Tôi dựa vào người đàn ông của mình, có ảnh hưởng gì tới các cô chứ.
Cả phòng… yên lặng đến mức không hề nghe được một tiếng động nào.
Dạ Đình Sâm đứng cạnh Nhạc Yên Nhi, có cảm giác vô cùng hạnh phúc, lúc cô nói những lời đó hắn cũng rất hồi hộp.
- Chồng ơi em đói rồi, mình đi ăn đi. Cô ngẩng đầu, khẽ cười nói.
- Ừ, đi thôi.
Dạ Đình Sâm đáp sau đó ôm eo cô đi ra ngoài.
Tinh Tinh ở bên cạnh thấy thế vội nhảy từ trong thùng đồ ăn vặt ra, tay vẫn cầm một gói chocolate.
- Anh Sâm ơi, chị xinh đẹp ơi, chờ Tinh Tinh với, em còn chưa đi mà!
Thằng nhóc còn chưa tới cửa đã bị Trần Lạc cản lại.
Cậu ta giữ chặt nó, rồi bảo:
- Đây là bữa cơm tình yêu của chủ tịch và phu nhân, không cần người thứ ba chen vào đâu.
- Chị ơi, đừng bỏ em mà…
Tinh Tinh gào lên một cách thê lương.
Trần Lạc lắc đầu bất đắc dĩ, trí tưởng tượng của đám Andy đúng là phong phú, còn nói Tinh Tinh là con của Nhạc Yên Nhi được nữa, có vợ chồng nhà nào đi ăn mà không dắt con theo chứ, Minh Tinh Tinh… rõ ràng là cái đồ bóng đèn siêu cấp lớn cơ mà.
Lúc này luật sư cũng tới, đưa thư mời cho mọi người rồi giới thiệu:
- Xin chào, tôi là Edward, luật sư của ngài Dạ Đình Sâm, rất hân hạnh được biết cô Andy đây.
- Anh… anh là luật sư của ai cơ?
Andy ngây người, tim bỗng lệch một nhịp.
- Của ngài Dạ Đình Sâm.
Luật sư cười lặp lại.
Cái tên này như thể tiếng chuông, đánh mạnh vào lòng mỗi người ở đây, nhất là Andy.
Chồng của cô ta thế mà lại là…
Dạ Đình Sâm ôm Nhạc Yên Nhi ra ngoài, hết sức cẩn thận để tay không chạm vào vết thương của cô.
Hắn không nhịn được cau mày, hỏi cô:
- Vết thương của em sao rồi?
- Không sao nữa rồi, em đã đến bệnh viện kiểm tra, bôi thuốc mỡ vài hôm là ổn thôi.
Cô cười bảo hắn thế:
- Mà sao em làm gì anh cũng biết thế, có phải anh cho người theo dõi em không hả?
Dạ Đình Sâm xoa mũi, mắt liếc chỗ khác, thờ ơ đáp:
- Tại Trần Lạc hôm nào cũng chủ động kể với tôi chứ tôi không hề cố ý hỏi thăm đâu.
Cô nghe xong cũng không biết nói gì nữa, người này có thể nói dối kém chuyên nghiệp hơn không?
Hai người lên xe, cô thấy các ghế đều có thêm một lớp đệm dựa mềm mại, đều vì nghĩ đến vết thương trên lưng cô, vả lại miếng tựa lành lạnh cũng có thể giảm đau trên vết bỏng nữa.
Lòng Nhạc Yên Nhi ấm dào dạt, miệng cũng không kìm được nhếch lên.
Cô hỏi:
- Anh biết em với Andy vì sao lại cãi nhau rồi phải không?
- Ừm, vì nhẫn.
Dạ Đình Sâm trúc trắc nói ra.
Nhạc Yên Nhi nghiêm nghị gật đầu, xong rút một chiếc hộp trong túi xách ra, cười bảo:
- Em đã nhờ Nghiêm lão đưa em chọn hai chiếc nhẫn, định bụng lúc nào đó nói với anh, thế nhưng em vẫn ngại chưa dám nói. Hôm nay đã nói đến chuyện này thì cũng nói hết luôn đi. Dạ Đình Sâm, em muốn lấy anh, anh đồng ý không?
Dạ Đình Sâm nghe thế sắc mặt trở lên cực kỳ khó nhìn, con ngươi đen lóe lên tia sáng khác lạ, cứ nhìn cô chằm chằm không chuyển.
Hắn cầm lấp hộp nhẫn, không mở ra mà tiện tay ném ra ghế sau, trái tim Nhạc Yên Nhi giật thót lên.
Lẽ nào…
Dạ Đình Sâm không thích đeo nhẫn à? Đeo nhẫn sẽ chứng tỏ mình đã kết hôn, lẽ nào hắn không muốn sao?
Nhạc Yên Nhi cứ miên man suy nghĩ, ý cười trên mặt dần tan biến, hô hấp cũng trở nên nặng nề hơn.
Cô xua tay, tỏ ra thoải mái cười nói:
- Anh không thích đeo thứ gì trên tay phải không, nếu không thích thì thôi, thật ra cũng chẳng sao đâu, tại em cứ để ý chuyện vụn vặt ấy mà.
Dạ Đình Sâm đã cho cô quá nhiều thứ, để ý mãi một chiếc nhẫn làm gì?
Cô cố gắng tự an ủi mình, nhẫn… không phải là tất cả của một cuộc hôn nhân, cũng không thay đổi tình cảm của hai người, thế nên…
Có hay không cũng chẳng sao hết.
Dù tự nói với mình như vậy nhưng tim cô vẫn rất đau, đau kinh khủng.
Lúc cô đang định ngồi thẳng lên thì Dạ Đình Sâm lại kéo cô vào lòng, lạnh nhạt hỏi:
- Cầu hôn là chuyện của đàn ông, ai bảo em làm hả?
- Dạ…
Nhạc Yên Nhi kinh ngạc.
Không phải vì người đàn ông này là một tên đầu gỗ đích thực sao? Cô thấy nếu mình không chủ động chắc cả đời cũng không đợi được lúc hắn cầu hôn mất.
Chỉ thấy, hắn sờ túi áo, xong rút ra một chiếc hộp, rồi mở ra…
- Tôi vốn định lúc làm lễ kết hôn sẽ đưa cho em mà không nghĩ tới từ khi chúng ta xác định quan hệ hôn nhân cũng phải đưa rồi, để em đợi lâu thế, xin lỗi.
Dạ Đình Sâm nhìn sâu vào mắt cô, chậm rãi nói từng từ, giọng nói trầm khàn quyến rũ vang lên trong không gian nhỏ hẹp như tiếng suối reo êm đềm lướt qua đầu cô.
Nhất thời cô không còn biết phải nói gì nữa, vốn cô cũng không dám mong hắn sẽ mua cho mình nhẫn, thế nên với chuyện bất ngờ thế này cô không biết phải làm sao mới tốt nữa.
Với lại…
Không có màn quỳ gối như trong phim à?
Không có 999 đóa hồng đỏ đại diện cho tình yêu à?
Nhẫn cũng có rồi mà Dạ Đình Sâm vẫn không thể thông minh hơn chút à?
Với thân phận và địa vị của hắn bất cứ ai cũng sẽ cho rằng nghi thức cầu hôn của hắn phải vô cùng long trọng hoành tráng mới đúng, có khi phải xa xỉ đến mức người khác không chịu được ấy chứ.
Thế mới xứng với thân phận chủ tịch tập đoàn LN của hắn.
Nhưng mà không, cái gì cũng không có.
Trong chiếc xe nhỏ hẹp này mọi thứ đều cực kỳ đơn giản, hắn cầm nhẫn, nhìn sâu vào mắt cô.
*** Xem thêm...