Nụ hôn này kéo dài rất lâu, mãi cho đến khi một giọt nước mắt nóng hổi của Nhạc Yên Nhi rơi xuống gương mặt điển trai của hắn thì cô mới kinh ngạc phát hiện ra trên mặt mình đã đầy nước mắt.
Cô vội vàng lau nước mắt, đứng dậy, nhìn xuống người đàn ông đang nằm trên giường.
- Dạ Đình Sâm, từ trước tới nay em chưa từng nghĩ rằng chúng ta sẽ xa nhau, cuối cùng ngày này đã đến rồi, mà còn đến quá sớm. Nếu như anh đã nhìn thấy thư của em nhưng lại không trả lời, chứng tỏ anh đã chọn cô ấy chứ không phải em. Em biết, đưa ra quyết định như vậy với anh cũng rất khó khăn, nhưng em hiểu anh, dù sao trong chuyện tình cảm, em cũng chỉ là kẻ đến sau mà thôi, Đỗ Hồng Tuyết là một cô gái tốt, em đồng ý tác thành cho hai người.
Anh tìm thấy hạnh phúc em cũng mừng thay anh, em sẽ tiếp tục đi tìm hạnh phúc của mình, em chúc anh hạnh phúc… nhưng em không hy vọng anh sẽ chúc phúc cho em, như thế em cảm thấy rất tàn nhẫn. Dạ Đình Sâm, tạm biệt, em không dám đối diện với anh khi anh đang thức, bây giờ rời đi… là lựa chọn tốt nhất của em.
Cô buồn bã nói xong những lời này thì xoay người đi, nhưng tay của Dạ Đình Sâm vẫn nắm thật chặt cổ tay của cô, ngăn cản không để cô rời khỏi.
Cô mỉm cười, sau đó vừa kiên định vừa thong thả gỡ từng ngón tay của hắn ra.
Cô ngắm hắn thật kỹ rồi thu dọn đồ đạc.
Thật ra thì, nơi này không có bất cứ món đồ nào là của cô cả, những thứ này đều là Dạ Đình Sâm mua cho cô, cô chỉ mang theo hai bộ quần áo để thay rồi sắp xếp lại những món đồ khác vào một chiếc hòm, nếu như Dạ Đình Sâm muốn vứt chúng đi thì cũng tiện.
Cuối cùng cô đặt hai bộ quần áo vào trong túi, nhét hộ chiếu vào rồi xoay người ra ngoài.
Lúc đi tới cửa cô không dám quay đầu lại, chỉ nói:
- Dạ Đình Sâm… tạm biệt.
Nói xong cô lập tức bỏ đi.
Khi Nhạc Yên Nhi xuống tầng, Nghiêm lão thấy cô đeo túi, trông có vẻ như sắp ra ngoài thì vô cùng kinh ngạc.
Thiếu gia vẫn còn nằm trên giường mà thiếu phu nhân lại đi đâu thế?
- Thiếu phu nhân… cô muốn ra ngoài à?
- Vâng, tôi để quên vài thứ ở chỗ Dạ Vị Ương rồi, giờ tôi qua đó lấy.
Cô thản nhiên trả lời như không có chuyện gì.
- Vậy được, để tôi báo Trần Lạc đưa cô đi.
- Không cần đâu.
Nhạc Yên Nhi vội nói, giọng điệu của cô quá mức vội vàng khiến cho Nghiêm lão thấy hơi nghi ngờ.
Cô cười gượng, nói:
- Trần Lạc rất bận, còn phải chăm sóc Dạ Đình Sâm nữa, tôi đi rồi về ngay thôi, ở đây cũng tiện bắt xe, tôi biết nói tiếng Anh nên không cần phiền người khác đưa đi đâu.
- Thế thì tốt, thiếu phu nhân đi sớm về sớm nhé.
Nghiêm lão gật đầu đồng ý.
Nhưng Nhạc Yên Nhi vừa ra khỏi cửa ông liền híp mắt lại, trong mắt lóe lên ánh sáng kỳ lạ.
Đúng vào lúc này, Dạ Đình Sâm vốn đang nằm trên giường bỗng mở mắt, trên đầu hắn toàn mồ hôi, dường như vừa giãy giụa thoát khỏi một cái nhà giam vậy.
Thực ra tuy rằng đang bị hôn mê nhưng ý thức của hắn vẫn rất tỉnh táo, hắn nghe thấy hết những lời mà Nhạc Yên Nhi nói.
Cô nói… cô muốn đi! Cô ấy đang tạm biệt hắn!
Chết tiệt, hắn không ký tên là vì đang đi trên đường không có bút nhưng không ngờ lại khiến Nhạc Yên Nhi hiểu lầm.
Hắn vội vàng rút kim truyền rồi xuống giường, vừa ra ngoài hắn liền nhìn thấy hai người giúp việc, hắn nắm ngay lấy quần áo bọn họ, lạnh giọng quát:
- Áo sơ mi của tôi đâu? Lá thư kia của tôi đâu?
- Ừm… áo sơ mi của thiếu gia được mang đi giặt rồi, thư… thư gì cơ ạ?
Đúng vào lúc này Trần Lạc đi lên tầng, nghe thấy câu hỏi của Dạ Đình Sâm, cậu ta vội trả lời:
- Lá thư đó bị phu nhân lấy đi xong tiện tay vứt vào thùng rác rồi.
- Thùng rác ư?
Dạ Đình Sâm nhắc lại với vẻ thất thần, hắn lập tức đi về phòng, tìm thấy lá thư đáng thương bị người ta vứt bỏ trong thùng rác kia.
- Thiếu phu nhân đâu?
- Cô ấy không ở trong phòng ạ?
Mặt Trần Lạc hết sức ngơ ngác.
- Chết tiệt!
Dạ Đình Sâm chửi bậy một tiếng rồi vội vàng phi xuống tầng.
Nghiêm lão vừa nhìn thấy dáng vẻ này liền biết hắn vội đi tìm Nhạc Yên Nhi, ông lên tiếng đúng lúc:
- Thiếu phu nhân đã đi được mười phút rồi.
Dạ Đình Sâm nghe thế thì nhíu chặt mày lại, lập tức xông ra ngoài định lái xe đi tìm Nhạc Yên Nhi, cô ấy muốn về thành phố A chắc chắn phải đi máy bay, giờ hắn liền đi tìm cô.
Vừa ra khỏi cửa đã thấy một chiếc xe được chuẩn bị sẵn.
Giọng Nghiêm lão vang lên từ sau lưng hắn:
- Tôi đã phái người đi theo thiếu phu nhân rồi, cô ấy đang trên đường tới sân bay, tôi cũng đã liên lạc với nhân viên bên sân bay rồi, thiếu gia có đủ thời gian qua đó. Hiện giờ ngài còn chưa khỏe, hay là để Trần Lạc lái đi.
Lời nói của ông khiến cho cậu thư ký đứng bên cạnh bật thẳng ngón tay cái lên đầy khâm phục.
Quản gia đẳng cấp đúng là danh bất hư truyền!
Trần Lạc lập tức lên xe, đưa Dạ Đình Sâm ra sân bay. Cậu ta thấy sắc mặt Dạ Đình Sâm trắng bệch, trán không ngừng đổ mồ hôi thì không khỏi lo lắng.
- Chủ tịch, sức khỏe của ngài…
- Đừng lo cho tôi.
Dạ Đình Sâm nhíu mày nói, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, đột nhiên hắn nhìn vào lá thư trên tay rồi hỏi:
- Có bút không?
- Để tôi xem thử xem.
Trần Lạc đã từng lái chiếc xe này, cậu ta nhớ mang máng trong xe có một cây bút nước, tìm ra rồi đưa nó cho Dạ Đình Sâm.
Nhưng mà, lúc mở ra thì bút đã hết mực.
Dạ Đình Sâm nhìn chằm chằm cây bút không thể viết được kia, im lặng, cuối cùng hắn dùng đầu bút chọc rách ngón tay của mình, cảnh này làm Trần Lạc hết cả hồn.
- Chủ tịch, ngài làm gì thế?
Dạ Đình Sâm lấy bút chấm máu của mình rồi ký tên lên tờ giấy nhăn nhúm kia.
Trong bao thư còn có một lá thư Nhạc Yên Nhi viết, chỉ có điều nó đã bị nước làm ướt, chữ viết đã nhòe không đọc được nữa. May là hợp đồng này được đánh máy nên mới không bị làm sao.
Nhìn thấy tên của mình được ký trên giấy, cuối cùng khóe miệng Dạ Đình Sâm cũng không còn căng cứng như vừa nãy nữa.
Mà lúc này ở sân bay…
Đúng như dự tính, Nhạc Yên Nhi bị chặn lại, điều này khiến cô thấy rất khó hiểu, tuy rằng cô qua đây trái phép, nhưng sau đó Dạ Đình Sâm đã giúp cô làm bổ sung hộ chiếu và visa rồi, bây giờ cô muốn trở về đáng lẽ không có vấn đề gì mới đúng chứ.
Nhưng cô vẫn bị chặn lại, hơn nữa không có bất cứ lời giải thích nào được đưa ra…
- Tôi có thể hỏi nguyên nhân được không? Các anh không thể ngăn tôi như thế, tôi đã mua vé trên mạng rồi, tôi là khách hàng của các anh đấy, máy bay sắp cất cánh rồi, các anh làm tôi trễ chuyến bay là tôi sẽ kiện đấy.
Đến cả kiện tụng cô cũng lôi ra rồi nhưng nhân viên lễ tân vẫn không hề để ý tới cô mà chỉ giơ tay ra mời cô đến khu nghỉ ngơi ngồi đợi.
Giờ cô còn tâm trạng nào mà nghỉ ngơi cơ chứ!
Cũng chẳng dám báo cảnh sát, cô cảm thấy mình như tên trộm nhập cư trái phép vậy, pháp luật ở nước ngoài không như trong nước, không cẩn thận có còn bị mời đi ăn cơm tù mất, hiện giờ cô còn không có nổi một luật sư nữa chứ.
Nhạc Yên Nhi tức đến nghiến răng nhưng không còn cách nào khác, tận tai nghe thấy chuyến bay của mình thông báo làm thủ tục lên máy bay.
Cô thậm chí còn nghĩ tới việc nếu nhân lúc nhân viên không chú ý, lén lút xông qua cửa để lên máy bay thì tỷ lệ thành công là bao nhiêu.
Tóm lại dù thế nào đi nữa, cô cũng không thể ngồi đây mãi được, người của Dạ Đình Sâm lúc nào cũng có thể tìm đến.
Nhạc Yên Nhi đứng dậy, đang muốn lén lút vòng qua nhân viên kiểm soát.
Nhưng lúc này sau lưng đột nhiên có người gọi tên cô.
- Nhạc Yên Nhi, em đứng lại đó! Xem thêm...