Đỗ Hồng Tuyết hung dữ trừng mắt với Nhạc Yên Nhi, dù tức giận lắm nhưng cô ta chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo Dạ Đình Sâm.
Vừa ra cửa, cô ta đã muốn ôm tay hắn, chẳng ngờ lại bị hắn cản lại:
- Về sau tránh tiếp xúc thân mật ở nhà, phó chủ tịch hướng về phía Nhạc Yên Nhi, anh sợ việc ly hôn sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Đỗ Hồng Tuyết nghe vậy thì hoảng sợ rụt tay lại.
Cô ta không muốn chuyện ly hôn sẽ xảy ra việc ngoài ý muốn, nếu không bao cố gắng của cô ta coi như công cốc!
Đỗ Hồng Tuyết ấm ức khóc:
- Thế phải làm sao? Dễ dàng tha thứ cho cô ta, để cô ta tiếp tục làm loạn thế à? Em không muốn danh không chính, ngôn không thuận mà đi theo anh đâu!
- Anh cũng không nỡ để em chịu ấm ức, chiều nay luật sư của anh sẽ tới gặp cô ta.
- Thật chứ? Hay quá! Vậy chúng ta ra ngoài ăn sáng đi, trong nhà phải chú ý nhưng ở ngoài đâu cần!
Cô ta vui sướng nói, lại thấy Dạ Đình Sâm gật đầu đồng ý, Đỗ Hồng Tuyết càng cảm thấy ngọt ngào.
Lúc này, trong phòng ngủ, dù Nhạc Yên Nhi chiến thắng lần này nhưng cô không hề vui vẻ vì câu nói trước khi Dạ Đình Sâm rời đi.
Trong giai đoạn mẫn cảm này, cô càng quấn quýt, hắn sẽ càng phản cảm, Lâm Đông Lục chính là một ví dụ sống động.
Cô muốn nắm chặt nhưng mọi thứ cứ như cát trôi qua kẽ tay, thứ chờ đợi cô chính là mất mát.
Hai người kia đi rồi, Nhạc Yên Nhi mới thấy lòng mình trống rỗng và hoảng sợ.
Cô ngồi trên ghế, tự ôm chặt lấy mình, cô bỗng nghi ngờ chẳng biết điều mình làm là đúng hay sai.
Bên cạnh chẳng có ai để trò chuyện chia sẻ, nếu Dư San San ở đây thì tốt rồi.
Nhạc Yên Nhi bật máy tính, gửi mail cho Dư San San: Tớ nhớ cậu lắm, cậu ở đâu? Có rảnh thì video call đi.
Sau khi gửi đi, cô liền nằm lên salon, nhìn trần nhà.
Điện thoại vang lên, là một số lạ.
Vừa nghe, cô lập tức nhận ra giọng Dư San San:
- Cưng à, lâu lắm không gọi cho cậu rồi, nhớ tớ không?
- Cậu... cậu nhanh thế?
- Vì bản cô nương đang dùng máy tính thì thấy mail của cậu đấy. Tớ đang viết bản thảo, không gọi video được, tối gọi lại sau nhé. Giờ tớ đang ở Shangrila, thấy trong nước có rất nhiều nơi vui chơi đấy, tớ đang định đến Trương Gia Giới đi con đường kính xem thế nào, nghe bảo kích thích lắm, vui lắm, lại còn có cả nhảy cầu nữa.
Dư San San đang vui vẻ nói thì bất ngờ nghe thấy tiếng thút thít của Nhạc Yên Nhi, cô vội vàng hỏi:
- Sao thế cưng ơi? Có phải lại ấm ức gì không?
- Không, nhớ cậu quá thôi.
Nhạc Yên Nhi dằn lòng, cô không nói rõ đầu đuôi vì sợ Dư San San lo lắng.
Cô biết Dư San San ra đi vội vàng là để chữa vết thương lòng, muốn quên đi một người.
Nhưng có hiệu quả thật sao?
- Nhớ tớ hả, dễ thôi. Kết thúc chuyến đi Trương Gia Giới này, tớ sẽ qua thăm cậu.
Nhạc Yên Nhi ngập ngừng mãi mới hỏi:
- San San này, du lịch có hữu dụng cho việc chữa vết thương lòng không hả?
Ở đầu bên kia, Dư San San run lên nhưng vẫn cố gắng tươi cười:
- Cậu nói gì thế, tớ đi tìm linh cảm mà, cậu có thấy chủ đề đợt này không, sinh thái với tự nhiên đấy...
Chưa nói hết lời, cô đã bị cắt ngang:
- Cậu muốn quên Bạch Kính Thần phải không?
Sự thật đã bị bóc trần, không cần giấu nữa.
Dư San San cười cay đắng, giọng nói trầm xuống nhiều:
- Sao cậu lại nói thẳng ra thế làm gì, sẽ làm tớ đau lòng đấy.
- Có tác dụng không? Có quên được Bạch Kính Thần Không? Lúc nhớ lại có đau lòng không?
Nhạc Yên Nhi nghiêm túc hỏi.
- Tùy từng người thôi, có người cứ đi là sẽ quên hết, tớ nghĩ là mình làm được.
Vậy nghĩa là Dư San San còn chưa quên Bạch Kính Thần.
- San San, khi nào cậu quên rồi thì nói cho tớ biết, được không?
- Cậu muốn biết làm gì? Cậu cần quên ai? Chẳng phải cậu quên Lâm Đông Lục rồi à? Hay là có mâu thuẫn với Dạ Đình Sâm.
Dư San San nghi ngờ hỏi.
Cô nào biết bạn thân của mình đang phải chịu nỗi ấm ức to lớn nhất.
Nhạc Yên Nhi lau nước mắt, cố để mình không khóc ra tiếng.
- Đâu có, tớ với Dạ Đình Sâm vẫn ổn, chỉ là quan tâm đến cậu nên hỏi thôi mà. Cậu tạm thời đừng quay về, cứ tiếp tục du lịch đi, những nơi cậu đi qua đều đẹp lắm.
Cô không muốn Dư San San thấy bộ dáng chật vật và yếu ớt của mình, cô chỉ có thể kiên cường khi có một mình thôi.
Dư San San thấy có vấn đề trong giọng nói của Nhạc Yên Nhi, tuy nhiên cô không chịu nói thì chẳng thể ép hỏi được.
Hai người nói chuyện một lát, Nhạc Yên Nhi bỗng hỏi:
- San San, cậu từ chối anh ta, từ chối hạnh phúc dễ dàng, cậu có hối hận không?
Dư San San cắn môi, khẽ đáp:
- Yên Nhi, cậu biết cái gì còn đau khổ hơn là đánh mất không?
- Là gì?
- Có được rồi lại mất đi.
Dư San San nói tiếp:
- Nếu chưa bao giờ có được thì sẽ không biết nó tốt đẹp đến nhường nào, sẽ không muốn độc chiếm, sẽ không lo được lo mất. Nếu đã có rồi mà lại mất đi, đó mới thực sự là đau đến chết.
Câu nói này như sấm bên tai Nhạc Yên Nhi.
Đã mất đi thì không đau sao?
Tất nhiên là đau, làm sao lại không được?
Vì cô biết khi ở bên Dạ Đình Sâm hạnh phúc đến nhường nào, nên mỗi ngày mất đi hắn, cô mới có thể đau đến độ không thể ở một mình nổi.
Cô và Dư San San là hai loại người khác nhau, khi mất đi, cô sẽ tranh thủ níu kéo, chỉ cần Dạ Đình Sâm chưa kết hôn với Đỗ Hồng Tuyết, cô sẽ không buông tay. Dư San San là sợ mất đi nên đã từ chối ngay từ lúc bắt đầu.
Nhìn thì đây là hai lựa chọn khác biết, thế nhưng xét ra cũng là bởi họ đều rụt rè trong tình cảm, đều sợ bị tổn thương.
Nói đi nói lại, hai người đều là kẻ ngốc.
Nhạc Yên Nhi không dám nói chuyện tiếp nữa, cô sợ mình không kiềm chế được, sẽ kể cho bạn tất cả, khiến bạn lo lắng. Vậy là cô vội kết thúc cuộc nói chuyện rồi cúp máy.
Cúp máy xong, Dư San San càng nghĩ càng thấy lạ, cô gọi cho Lâm Đông Lục, sau đó mới biết được những chuyện xảy ra sau khi mình đi.
Quảng Thịnh rung chuyển, suýt nữa phá sản.
Cố Tâm Nguyệt âm mưu giết người nên đã vào tù, phải nhiều năm nữa mới được tự do.
Ông Cố đã mất trước đó không lâu, đây cũng là nguyên nhân Nhạc Yên Nhi trở về thành phố A.
Càng bất ngờ hơn chính là Dạ Đình Sâm đã mất trí nhớ, còn mang Đỗ Hồng Tuyết về, hoàn toàn quên mất Nhạc Yên Nhi!
Trời ơi, sao lại xảy ra nhiều chuyện như vậy? Cô đã bỏ qua bao nhiêu tin tức rồi? Nhạc Yên Nhi đã vượt qua những ngày này thế nào?
Dư San San vội gấp laptop lại, hủy bỏ mọi hành trình, dọn dẹp đồ đạc, mua một vé máy bay hỏa tốc về thành phố A.
Hôm nay, cô nhất định phải gặp Nhạc Yên Nhi, phải chắc chắn rằng bạn mình ổn, cô mới yên tâm! Xem thêm...