Nhạc Yên Nhi kinh ngạc ngẩng đầu. Cô thấy trên đỉnh đầu mình lúc này là pháo hoa đang nở rộ, vô số ánh sáng rực rỡ đang bắn ra bốn phía, chiếu sáng cả đêm đen.
Cô tròn mắt, thậm chí là không nỡ chớp mắt.
Những tiếng nổ không ngừng vang lên, rất nhiều pháo hoa bay nhảy trên nền trời, nở rộ như những đóa hoa lửa, nhiều không đếm xuể.
Bên dưới màn pháo hoa, đèn trong lâu đài cũng sáng lên. Tòa lâu đài khổng lồ mộng ảo hệt như trong vương quốc cổ tích.
Chẳng biết vì sao, Nhạc Yên Nhi thấy mắt mình ươn ướt.
- Thích không?
Một giọng trầm vang lên bên tai cô.
Cô quay đầu lại, chẳng biết từ lúc nào mà Dạ Đình Sâm đã yên lặng đứng đó.
Người đàn ông cô yêu đang ở đó, dáng người thẳng tắp, hiên ngang, hắn hơi ngửa đầu lên, nhìn pháo hoa trên bầu trời.
Pháo hoa ngừng lại từ lúc nào không biết, xung quanh bỗng trở về với yên tĩnh, trong công viên rộng lớn chỉ còn có hai người họ, thậm chí họ có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.
- Pháo hoa này do anh bắn à?
Vừa lên tiếng, Nhạc Yên Nhi đã nhận ra giọng mình khàn khàn.
- Phải.
Dạ Đình Sâm nhìn cô, trong đôi mắt phượng có ánh sáng rực rỡ và cảm xúc mãnh liệt.
- Vậy còn hoa này...
- Em nói anh chưa bao giờ tặng hoa cho em, vậy thì anh tặng. Chín mươi chín đóa, cộng thêm chín mươi chín người xa lạ đến chúc phúc. Yên Nhi, anh muốn bên em dài lâu.
Giọng nói của hắn chưa bao giờ dịu dàng đến thế.
Nhạc Yên Nhi che miệng, ngăn nước mắt rơi.
Dạ Đình Sâm nhìn cô, ánh nhìn rất bình thản nhưng lại ẩn chứa sức hấp dẫn vô tận khiến người ta không thể kìm lòng mà sa vào đó.
- Từ lần đầu gặp em, anh đã yêu em rồi. Anh nghĩ đây là sự sắp đặt của số phận, vốn tưởng anh sẽ không bao giờ có được thứ xa xỉ như tình yêu, vậy mà em lại mang nó đến cho anh. Em dạy anh biết yêu, đưa anh từ địa ngục cô độc về với trần gian.
Anh chọn tỏ tình với em ở đây vì anh muốn anh biết quyết tâm của anh, anh hy vọng mình có thể yêu chiều em, che chở em. Em có thể mãi mãi như một đứa trẻ, anh không cần em phải trưởng thành. Yên Nhi, anh chỉ cần em vui vẻ, còn nguy nan cứ để mình anh đối mặt. Còn vinh quang, chúng ta sẽ cùng nhau hưởng.
Chúng ta chia ly rồi tái hợp, dù làm em ấm ức nhưng trái tim anh chưa bao giờ rời xa em dù chỉ một giây. Yên Nhi, em còn quan trọng hơn cả sinh mạng của anh. Anh từng nói một câu, tới giờ nó vẫn hữu hiệu: Chỉ cần em muốn, chỉ cần anh có, anh sẽ cố hết khả năng.
Nói đến đây, hắn chậm rãi quỳ một gối xuống.
Đây là Dạ Đình Sâm!
Là một người đàn ông cao quý và kiêu ngạo như vậy, nhưng lúc này hắn đang quỳ gối trước mặt cô!
Nhạc Yên Nhi giật mình, cô lùi về sau một bước, kinh ngạc nhìn hắn. Dù quỳ, hắn vẫn như một vị vương tử cao quý nhất.
Đột nhiên, toàn bộ đèn trong công viên lần lượt sáng lên, khung cảnh mộng ảo bỗng sáng như ban ngày.
Dạ Đình Sâm từ từ mở một chiếc hộp nhung ra, bên trong hộp là một chiếc nhẫn kim cương. Viên kim cương lớn sáng rực dưới ánh đèn, đẹp đến lóa mắt.
Trong ánh sáng khắp nơi, Dạ Đình Sâm ngẩng đầu nhìn Nhạc Yên Nhi. Thời gian trôi qua, ước chừng mười giây đồng hồ, hắn nói:
- Nhạc Yên Nhi, em có đồng ý lấy anh không?
Câu nói kia như xuyên qua thời gian, nó làm cho Nhạc Yên Nhi nhớ lại mọi kỷ niệm từ ngày họ quen nhau tới nay.
Lần đầu gặp mặt là một hiểu lầm lớn.
Hắn giúp cô rất nhiều lần, hệt như một vị thần bảo hộ.
Hắn lao ra khỏi biển lửa, cứu vớt tính mạng cô.
Hắn đưa cô về gặp mẹ hắn, dẫn cô đến nước Anh.
Cô mang trong mình đứa con của hắn.
Vì bảo vệ cô, hắn ly hôn.
Quen nhau, hiểu nhau, yêu nhau, họ đã trải qua nhiều như vậy.
Đây là Dạ Đình Sâm của cô.
Có một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mi Nhạc Yên Nhi, cô cố gắng mỉm cười, liên tục gật đầu với Dạ Đình Sâm. Cô lên tiếng, giọng nghẹn ngào:
- Đồng ý! Em đồng ý!
Dạ Đình Sâm lấy nhẫn ra khỏi hộp rồi kéo tay Nhạc Yên Nhi, từ từ lồng nó vào ngón áp út của cô.
- Yên Nhi, em tin anh chứ?
Dù Dạ Đình Sâm không hỏi cô tin hắn điều gì, thế nhưng Nhạc Yên Nhi hiểu rằng hắn đang hỏi liệu cô có tin hắn có thể mang cho cô cả cuộc đời hạnh phúc không.
Nhạc Yên Nhi cảm nhận được sự lạnh lẽo của kim loại đang từ từ chạm vào ngón tay mình rồi dừng, trái tim cô cũng như thắt lại.
Cô lập tức gật đầu:
- Tin. Em tin.
Sau đó, mang theo cảm xúc kích động và phấn khích, cô kéo hắn đứng dậy rồi nhón chân, hôn lên môi hắn.
Một lần không đủ, cô lại hôn thêm lần nữa, thế nhưng vẫn không thể biểu đạt ra niềm vui trong lòng mình. Cô cứ thế hôn Dạ Đình Sâm thật nhiều lần, mãi cho tới khi hắn không nhịn được nữa mà ôm chặt lấy cô, hôn sâu.
Nụ hôn quyến luyến.
- Yên Nhi, em tin anh chứ?
- Tin. Em tin.
Bởi vì ngoài anh ra, trên thế giới này sẽ không còn bất kỳ ai cho em cảm giác được yêu. Sẽ không có bất kì ai cho em cảm giác rằng người ấy sẽ khiến em hạnh phúc.
Chỉ riêng mình anh.
Ở một góc gần đó, Âu Duyên Tây lau khóe mắt ửng đó rồi hừ một tiếng ra vẻ khinh thường:
- Sao bảo mấy lời này buồn nôn thế này có chết cũng không chịu nói cơ mà?
Bạch Kính Thần cười, trong nụ cười lại có phần cay đắng:
- Bây giờ có khi đang trách chúng ta viết không đủ buồn nôn đấy, tự biên tự diễn không ít đâu.
- Đây có phải là tsundere không?
Hai người đều im lặng.
- Mẹ! Sao hai chúng ta đáng thương thế, hệt như hai con chó độc thân không nhà để về!
Âu Duyên Tây nhìn hai người đang ôm nhau, khẽ chửi.
- Nói cứ như không phải chó độc thân thật ấy.
- Dùng tiền còn bị khinh bỉ. Không được, nhất định phải để anh cả trả lại chỗ tiền khi nãy đưa cho người qua đường. Mỗi người một ngàn đấy.
- Bây giờ anh cả đang vui, đừng nói chút tiền đó, gấp mười cũng cho đấy.
Âu Duyên Tây hạ giọng, có vẻ khá hụt hẫng.
- Thấy họ hạnh phúc vậy, tao cũng muốn cầu hôn.
Bạch Kính Thần không hỏi đối tượng được cầu hôn là ai mà chỉ thản nhiên nói:
- Trùng hợp quá, hai ta ngược nhau. Thấy họ hạnh phúc thế, tao hối hận mình đã cầu hôn một người.
Âu Duyên Tây không hỏi, hai người rất ăn ý mà cùng im lặng.
Chuyện tình cảm cho tới bây giờ luôn tùy duyên mà. Xem thêm...