Hai tay anh ta rũ xuống, bàn tay siết thành nắm đấm, gân xanh nổi lên dày đặc, từng khớp nối trắng bệch đến đáng sợ.
Căm phẫn nhưng không có lý do để nổi giận.
Anjoye híp đôi mắt hẹp dài, trong đó đã không còn ý cười mà chỉ còn băng sương.
- Vì cô ấy yêu anh nên tôi không tranh giành nổi, tôi nguyện ý buông tay để tác thành cho hai người. Nhưng tôi giao cô ấy cho anh không phải để anh đưa cô ấy vào nguy hiểm mà là để anh yêu cô ấy, tốt với cô ấy, vậy mà bây giờ anh đang làm gì?
Anh kìm cơn giận, từng tiếng rít gào vang lên tron phòng họp.
Không khí chỉ còn lại âm vang.
Dạ Đình Sâm khẽ nhướng mày, đôi mắt đen rất đáng sợ lại vụt qua ánh nhìn phức tạp, không một ai có thể nhận ra.
- Cô ấy là người của tôi, tôi sẽ yêu chiều, không cần cậu dạy tôi phải làm gì.
- À...
Anjoye cười nhạo, lạnh nhạt nói:
- Vậy nên anh yêu chiều cô ấy như thế à? Ném cô ấy cho tên ác ma giết người không chớp mắt kia? Nếu tôi nhớ không lầm thì em gái của William là Julia rất yêu anh, cô ta là loại người gì anh còn không biết chắc, Yên Nhi làm sao có thể là đối thủ của cô ta. Anh không sợ có việc ngoài ý muốn xảy ra à? An toàn, ngay cả nơi như thế mà nói là an toàn nổi, mẹ nó!
Anh ta thô bạo nói rồi vỗ bàn thật mạnh, tức giận đến độ thái dương nổi gân xanh.
Chỗ an toàn nhất là ở bên cạnh mình, người mình yêu nên do mình bảo vệ, giao cho bất cứ ai cũng không thể yên tâm.
Ý nghĩ này lan tràn khắp nơi, điên cuồng xuất hiện.
- Tôi biết mình đang làm gì, nếu không có chuyện gì khác thì cậu đi đi.
Dạ Đình Sâm thản nhiên nói, dường như hắn không để tâm tới phẫn nộ của Anjoye.
Anjoye có cảm giác như đang đấm vào gối bông vậy.
Cảm giác bất lực đó khiến người ta nổi nóng.
Hắn mãi mãi cao cao tại thượng, xem thường hết thảy, không ai bì nổi, trước kia sùng bái hắn bao nhiêu, bây giờ anh chán ghét hắn bấy nhiêu.
Anh ta thấy mình như tôm tép nhãi nhép, dù cố gắng biểu diễn trước mặt hắn thế nào, hắn cũng sẽ không để mắt, dường như hắn khinh thường anh chưa đủ tầm để hắn phải nhìn.
Anjoye giận dữ:
- Dạ Đình Sâm, tôi đang nói với anh đấy, anh có thể tôn trọng tôi một chút không?
- Cậu nói xong rồi, bây giờ cậu đang làm phiền tôi đấy.
Hắn cúi xuống, nghiêm túc giải quyết công việc, giọng nói bình thản lại có áp lực.
Hiển nhiên hắn không vui vì Anjoye quấy rầy công việc của mình.
Không vui.
Lại còn không vui!
Anjoye siết chặt nắm đấm, anh đứng thẳng lên, lạnh lùng nói:
- Được, tôi nói chuyện công việc với anh, tôi cũng là đổng sự của tập đoàn, là người nhà họ Dạ, hẳn tôi có quyền lên tiếng phải không?
- Nói.
Giọng nói với ngữ khí giải quyết công việc pha lẫn ý ra lệnh.
- Tôi muốn hỏi xem chủ tịch Dạ thu mua nhiều công ty như vậy để làm gì? Nếu bị chính phủ biết, LN sẽ gặp phiền toái thế nào, anh biết chứ?
Anh không biết chuyện tài vụ của công ty, những văn bản tài liệu quan trong chỉ qua tay Mike và không công bố với bên ngoài, vậy nên anh không hiểu chính xác tình hình của những công ty kia, tiền của ai, ai làm anh không biết thế nhưng anh có thể khẳng định đó là việc bất hợp pháp!
Chỉ có công ty muốn trốn thuế mới làm như vậy.
Hơn nữa, thu mua nhiều công ty cùng lúc như vậy sẽ khiến cảnh sát chú ý, hắn đang làm gì?
Anh nhường vị trí chủ tịch là vì tin tưởng hắn có năng lực làm LN lớn mạnh chứ không phải để hắn làm bừa!
- Đây là quyết định của cao tầng trong tập đoàn, bây giờ cậu không cần biết, đến khi cần sẽ công khai. Cậu có thể đi rồi.
Hắn thản nhiên nói, cây bút trên tay không dừng lại, hắn ký tên mình xuống.
- Nhớ đóng cửa.
Cuối cùng, hắn còn nói thêm như vậy.
Ajnoye nhíu mày, dù tốt tính đến mấy cũng không nhịn được nữa. Anh ta lao về phía trước, ném hết tài liệu xuống đất rồi túm cổ áo hắn.
Chiếc sơ mi được người giúp việc là phẳng lập tức trở nên nhăn nhúm.
- Dạ Đình Sâm, có phải anh thấy tôi bất lực, chỉ biết đùa giỡn trò trẻ con với anh không?
Anjoye giận dữ hỏi.
- Cậu bây giờ không giống bất lực đâu.
Hắn nhìn xuống tay anh, ám chỉ hành vi của anh bây giờ.
Dù cổ áo trong tay người khác nhưng vẻ mặt hắn vẫn bình thản như không hề bận tâm.
Ánh mắt hắn lạnh nhạt không có tình cảm, nhìn tất cả mọi người với ánh mắt như nhau, dường như hắn chưa bao giờ để ai trong lòng.
Anjoye cố gắng nhiều năm như vậy, từ cách đàng hoàng tới không từ thủ đoạn, tất cả cũng chỉ vì một mục đích là Dạ Đình Sâm sẽ coi mình như đối thủ, nhưng đã nhiều năm như vậy, anh vẫn không thành công!
Chẳng lẽ mình cứ như thế mãi ư?
- Dạ Đình Sâm, có lẽ tôi sai rồi, sai ngay từ khi bắt đầu. Lúc Nhạc Yên Nhi ở cạnh tôi, lẽ ra tôi phải cố gắng có được cô ấy, tôi không nên đưa cô ấy đến bên anh! Khi tôi được chọn làm chủ tịch, dù có phải là do anh nhường hay không, tôi cũng nên giữ lấy, giữ tâm huyết tổ tiên trên tay mình! Lúc anh bị thương, tôi cũng không nên giúp anh chịu phạt!
- Nếu anh chết, chắc chắn tôi là người vui nhất!
Câu cuối cùng, Anjoye gằn từng chữ một.
Giọng nói kia mang theo thù hận khiến bầu không khí trong phòng họp lập tức đóng băng đến quỷ dị.
Dạ Đình Sâm nhíu mày, giọng nói lạnh tanh:
- Vậy chờ tôi chết rồi lại nói.
- Sẽ thôi, sớm muộn sẽ có ngày anh chết trong tay tôi.
Anh buông lỏng cổ áo hắn ra, lùi lại hai bước rồi nói như đang thề:
- Tôi sẽ cướp Nhạc Yên Nhi khỏi anh, hạnh phúc của cô ấy nên là tôi mang đến chứ không phải anh! Anh không có trái tim, anh sẽ không bao giờ hiểu được việc người ta theo sau bước anh vất vả đến thế nào, anh không hiểu được! Từ nay về sau, phụ nữ, địa vị, tiền tài, tôi sẽ không tặng anh bất cứ thứ gì cả.
Anjoye lạnh lùng nói rồi quay đi.
Phòng họp lại rơi vào yên tĩnh.
Dạ Đình Sâm ngồi trên ghế xoay, hắn xoay người là có thể nhìn thấy cảnh đẹp ngoài cửa sổ, ánh đèn neon chớp tắt bên ngoài khiến mùa đông có vẻ thần bí, đồng thời cũng khiến cho nó lạnh lẽo đến ghê người.
Nhìn bóng mình qua cửa kính, vẻ mặt hắn thật chật vật.
Hắn biết cô ở đâu, cũng biết William có âm mưu khác, muốn dùng Nhạc Yên Nhi để uy hiếp mình, làm sao hắn nỡ?
Nhưng vì vậy nên ở đó mới an toàn nhất.
Hiện nay có quá nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn, hắn phải cẩn thận vì giờ hắn chính là người đại diện cho LN, chỉ bất cẩn là sẽ như cha mình, không thể cứu vãn.
Hắn không thể chết, không thể bước theo gót cha, hắn muốn sống vui vẻ bên Nhạc Yên Nhi.
Ý nghĩ này cứ quanh quẩn trong đầu hắn, hệt như cỏ dại. Nó vừa muốn lấy mạng hắn lại vừa cho hắn ý chí sinh tồn, chỉ bất cẩn là hắn sẽ chết.
Đôi mắt đen sâu thẳm của hắn thật đáng sợ. Xem thêm...