Minh Tinh Tinh thường xuyên ở cạnh Authur, cậu chính là túi tiền di động của nó, muốn ăn gì đã có Authur mua rồi.
Bây giờ trông nó đại gia thế thôi, thực ra trên thế giới này vẫn còn một người trị được nó.
Chỉ cần Authur xuất hiện thì nó sẽ lập tức biến từ sư tử thành chó Nhật, cung kính phải một câu chủ nhân trái một câu chủ nhân, hơn nữa rất biết nhìn sắc mặt người ta, chỉ cần sắc mặt của Authur hơi thay đổi thôi là nó đã biết tâm trạng hiện giờ của cậu ra sao rồi.
Quan hệ của hai cậu nhóc vô cùng vi diệu, từ sau khi hòa giải, trên cơ bản hai người dính lấy nhau như hình với bóng, tuy rằng Minh Tinh Tinh là đứa tham ăn nhưng cũng bắt đầu đi học nghiêm túc, hàng ngày tập luyện với những người trong quân ngũ, tuy rằng còn nhỏ những nó đã có phong phạm của đại tướng rồi.
Dù mới chỉ có mười tuổi nhưng nó cũng được xem như một vệ sĩ khá giỏi bên cạnh Authur.
Điều làm Nhạc Yên Nhi đau đầu nhất là, mỗi lần gặp Authur là Nhạc Vãn Vãn sẽ ngoan ngoãn gọi chú nhưng cứ thấy Minh Tinh Tinh là tự giác gọi thím.
Vừa mới vào cửa, Nhạc Vãn Vãn đã tự giác sửa miệng.
- Chào thím Tinh Tinh!
Minh Tinh Tinh vừa nghe thấy giọng nói này thì biến sắc, vội vàng ôm lấy thịt bò khô trong lòng rồi đi qua nhét vào tay cô bé.
- Chú đã nói biết bao nhiêu lần rồi, phải gọi là chú, chú men lắm đấy nhá, cháu mà gọi chú là thím thì người ta cười cho đấy! Chú là đàn ông, cháu không nhìn ra à?
- Vậy thì phải xem thành ý của thím rồi?
Nhạc Vãn Vãn nói với vẻ đầy gian xảo, sau đó cô bé lắc lắc đồ ăn vặt trong tay mình.
Vì thế, Nhạc Yên Nhi liền nhìn thấy cảnh tượng như sau, một đứa tham ăn lớn và một đứa tham ăn nhỏ vừa thảo luận chuyện xưng hô vừa thầm giao dịch đồ ăn vặt.
Cuối cùng Nhạc Vãn Vãn bội thu, không những cầm đầy hai tay mà còn để người giúp việc mang vào xe hộ, đợi lát nữa đóng gói mang đi được luôn.
- Nhớ đấy, gọi là chú!
Minh Tinh Tinh đau đớn nhìn đồ ăn vặt của mình bay hết vào trong lòng cô bé.
- Biết rồi, thím Tinh Tinh!
Nhạc Vãn Vãn cười gian xảo.
- Cháu…
Minh Tinh Tinh tức đỏ cả mặt.
Đúng vào lúc này, Authur và Giang Sở Thù đi từ trên gác xuống, người da trắng thường trưởng thành sớm, một cậu nhóc mười hai tuổi đã có chiều cao và dáng vẻ như thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, thiếu niên đó mặc một chiếc áo sơ mi màu xám nhạt, đúng chuẩn một quý ông nước Anh đẹp trai, trên người cậu có hơi thở của kẻ thống trị, cao quý không ai với tới được.
Mà Giang Sở Thù thì không có thay đổi gì, cho dù năm năm qua đi, trên gương mặt của anh ta không hề có vết tích của năm tháng, vẫn tươi trẻ như trước đây.
Bây giờ Giang Sở Thù còn hot hơn trước kia nhiều, không chỉ nổi tiếng toàn Châu Á mà còn rất được yêu thích ở Châu Âu, lần này anh ta đến London là để tổ chức concert.
Authur gật đầu chào hỏi:
- Chị Nhạc và Vãn Vãn tới rồi à.
- Cậu! Chú Authur!
Nhạc Vãn Vãn vui sướng kêu lên, chạy ngay qua đó.
Authur ôm lấy cô bé.
Giang Sở Thù liếc Nhạc Yên Nhi một cái, ra hiệu cho cô ra bên ngoài nói chuyện.
Authur ôm cô bé đi tới ghế sofa, để cho hai người nói chuyện riêng.
Minh Tinh Tinh giận dỗi nói với Authur:
- Vãn Vãn nghe lời anh nhất, anh có thể bảo con bé đừng gọi em là thím nữa được không? Em đây là đàn ông đàn ang hẳn hoi, về sau em… em làm sao còn mặt mũi mà gặp người khác nữa chứ!
- Con bé gọi tôi là chú, không gọi cậu là thím thì gọi là gì?
Cậu nhóc vừa dứt lời, đến cả Nhạc Yên Nhi cũng thấy kinh hãi.
Cô ngơ ngác nhìn cậu.
Mà vẻ mặt của Authur cũng trở nên kỳ lạ, cậu ho khan một cái:
- Nói nhầm rồi, con bé gọi tôi là chú thì sao có thể gọi cậu là thím được chứ?
- Thế… thế mới đúng chứ!
Minh Tinh Tinh vội vàng vỗ ngực, nó bị dọa toát hết cả mồ hôi lạnh.
Authur xoay người đi, nói nhỏ bên tai Nhạc Vãn Vãn:
- Tiếp tục gọi cậu ta là thím, đồ ăn vặt tăng gấp đôi.
- Tuân lệnh!
Giang Sở Thù dẫn Nhạc Yên Nhi vào bếp chuẩn bị nước hoa quả cho mấy đứa trẻ.
- Chị quyết định trở về thành phố A à?
- Đúng thế, Vãn Vãn cũng muốn trở về, bây giờ con bé lớn rồi, tôi cũng nên tôn trọng ý kiến của nó.
Giang Sở Thù nhíu mày lại:
- Đó là bởi vì con bé không biết… thôi vậy,con bé cũng không cần phải biết, nếu như hai người đã quyết định thì quay về đi, có chuyện gì thì liên lạc với em ngay nhé, trong thời gian ngắn em chưa về nước được nên không thể chăm sóc cho hai người.
Nhạc Yên Nhi bật cười:
- Tôi là chị của cậu nhé, sao cậu cứ làm như tôi là người không tự lo được sinh hoạt cho bản thân thế, tôi sẽ chăm sóc tốt cho mình và Vãn Vãn.
Giang Sở Thù ghét nhất Nhạc Yên Nhi nhắc tới chuyện cô lớn hơn anh ta.
Quả nhiên, sắc mặt anh ta trầm xuống:
- Chỉ lớn hơn có hai tháng thôi!
- Thế vẫn là lớn hơn!
Nhạc Yên Nhi nhìn anh ta bằng ánh mắt khiêu khích:
- Vừa nói thế tôi liền nhớ tới chuyện năm đó cậu còn đám tự xưng là vị hôn phu của tôi. Giang Sở Thù, gan của cậu to lắm đấy!
Trong chuyện này đúng là Giang Sở Thù đuối lý nên anh ta đành ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
- Chị, em sai rồi.
Nhạc Yên Nhi đại phát từ bi tha cho anh ta.
Bữa tối được chuẩn bị rất phong phú, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, không khí của bữa ăn rất tốt.
Lúc nói chuyện với Nhạc Yên Nhi, mọi người đều vô cùng ăn ý không nhắc tới quá khứ, bây giờ cô đã có một thân phận hoàn toàn mới, một cuộc sống hoàn toàn mới, hơn nữa đã loại bỏ người kia khỏi cuộc sống của mình năm năm rồi.
Bây giờ nói tới cũng không có ý nghĩa gì.
Hơn nữa vẫn còn có Vãn Vãn, cô bé hoàn toàn không biết gì về chuyện quá khứ, mọi người cũng không muốn để cô bé đau lòng.
Sau khi ăn cơm xong, Giang Sở Thù lái xe tiễn cô đến sân bay, Minh Tinh Tinh và Authur cũng theo, cô bay chuyến chín giờ tối nay.
- Chị Yên Nhi, chị không ở lại thêm mấy ngày sao?
- Thôi em, em chăm sóc cho Tinh Tinh nhé, có rảnh thì đến thành phố A chơi với chị nhé.
Cô mỉm cười nói.
- Vâng.
Authur gật đầu nghiêm túc rồi dặn dò Vãn Vãn vài câu.
Sau khi ôm mọi người, Nhạc Yên Nhi dẫn Nhạc Vãn Vãn vào cửa kiểm tra an ninh.
Giang Sở Thù nhìn bóng lưng hai của mẹ con cô rồi cúi đầu nói với Minh Tinh Tinh:
- Nhóc, những lời không nên nói thì đừng có nói, biết chưa?
Minh Tinh Tinh bĩu môi:
- Yên tâm đi, em đâu phải là đồ ngốc.
Hiển nhiên Giang Sở Thù không yên tâm về nó, anh ta rời mắt nhìn sang Authur.
Authur hiểu ý đáp:
- Anh yên tâm đi, em sẽ trông chừng em ấy.
Lúc này Giang Sở Thù mới gật đầu:
- Thế thì tốt, anh tin em.
- Này này này, anh có ý gì hả, lẽ nào anh không tin em à?
Sắp lên máy bay rồi Nhạc Yên Nhi mới nhớ ra định đặt khách sạn, nhưng Nhạc Vãn Vãn lại lắc lắc điện thoại và nói với cô:
- Đã đặt xong rồi.
- Con yêu, con giỏi lắm! Sao con lại thông minh thế chứ, mommy vui quá!
Nhạc Yên Nhi thơm một cái vào mặt Nhạc Vãn Vãn.
Nhạc Vãn Vãn bất đắc dĩ thở dài một hơi, cô bé thấy cha của cô bé nhất định là một người có IQ cực cao, hơn nữa còn có gen rất mạnh, đánh bại hết hệ gen yếu ớt của bà Nhạc Yên Nhi thì mới sinh ra được một đứa con thông minh như cô bé.
Lần nào ra ngoài, quý bà Nhạc Yên Nhi cũng lóng nga lóng ngóng tìm đồ, đăt khách sạn, nhờ người vận chuyển hành lý như nhà gặp hỏa hoạn.
Dần dà những chuyện này đều do Nhạc Vãn Vãn làm, cô bé bắt đầu kiếp sống của người quản gia.
- Vãn Vãn, về thành phố A là con được học rồi, con có vui không?
Cô hỏi.
- Không vui.
Nhạc Vãn Vãn bĩu môi đáp.
- Tại sao?
- Bởi vì một khi họp phụ huynh thì mọi người đều sẽ biết chuyện IQ của mẹ rất thấp, con ngại lắm.
- …
Con bé này có đúng là con gái của cô không thế, nếu như không phải gương mặt của con bé giống với Dạ Đình Sâm, lông mày và mắt giống hệt cô thì chắc chắn cô sẽ nghi ngờ lúc ở bệnh viện mình đã ôm nhầm con.
Người dịu dàng thân thiện như cô sao lại sinh ra một đứa con khó tính thế này chứ?
Phần trước
Phần sau Xem thêm...