Thấy phản ứng của đạo diễn Lộ, Diệp Hiểu Như đắc ý:
- Em xem đi, có phải mỗi mình chị đâu.
Diệp Yên Nhi đỡ trán: Cần phải làm quá lên thế không? Không không, không làm quá đâu, khả năng diễn xuất của em quá tuyệt vời, chị thấy rất nhiều nhân viên cũng đang lén lau nước mắt đấy.
Chờ phim chiếu, chắc chắn em sẽ nổi tiếng.
Nhạc Yên Nhi cười, cô không để tâm tới lời của Diệp Hiểu Như.
Trong ngành này, ai chẳng có chút tài nhỏ, nếu chỉ vì chút thành tích mà kiêu ngạo thì càng chóng chết mà thôi.
Những cảnh quay sau rất thuận lợi.
Vốn dĩ vì dạo gần đây Nhạc Yên Nhi xin nghỉ quá nhiều, tiến độ công việc bị chậm lại nên một số nhân viên đã bắt đầu kín đáo phê bình cô, nhưng cảnh của cô hôm nay chỉ cần quay một lần là xong, thỉnh thoảng có NG cũng chẳng phải tại cô, tiến độ đã được đẩy nhanh hơn nhiều, tình thế trong đoàn phim lại dần thay đổi.
Cô Nhạc diễn tốt quá. Phải phải, tôi cảm động chết được. Phái thực lực quả là khác hẳn, vừa khỏe lại đã lập tức chạy hết tốc lực.
Quay tới chiều, Tô Phi ngại ngùng xin nghỉ với đạo diễn Lộ.
- Đạo diễn, tôi có chút chuyện nên xin nghỉ sớm mấy tiếng được không? Khó khăn lắm Nhạc Yên Nhi mới trở lại, trạng thái còn rất tốt, đạo diễn vốn muốn đuổi cho kịp tiến độ nên không vui:
- Có việc gì mà không chờ quay xong rồi đi? Cô còn mấy cảnh mãi chưa xong, kéo chậm tiến độ lắm đấy.
Tô Phi ngượng ngùng kề sát đạo diễn Lộ, nói nhỏ:
- Đạo diễn, hôm nay là sinh nhật một người bạn của tôi, không đi không được.
Tô Phi nhấn mạnh chữ bạn.
Đạo diễn cau mày, đang định hỏi bạn nào mà không đợi được nhưng nghe được giọng điệu quái dị của Tô Phi, ông lập tức nhớ tới cô ta có thể tham gia đoàn phim là nhờ đầu tư của vị đại thiếu gia nào đó, chẳng lẽ người sinh nhật hôm nay...
Đạo diễn nghi ngờ, cũng nói nhỏ:
- Âu thiếu à? Tô Phi cười:
- Ông biết là được rồi.
Âu Duyên Tây cũng là một đại gia không thể đắc tội, đạo diễn đành thả người.
Sắc mặt ông rất khó coi nhưng vẫn xua tay cho Tô Phi đi, xong ông gọi nhân viên đoàn phim gần đó tới để thương lượng về các cảnh quay tối nay.
Thấy Tô Phi rời đi, đạo diễn nói thầm:
- Một phim mà hai vị Phật, đừng có hành hạ phim của tôi đấy.
Nói xong, ông thở dài bất lực.
Cũng may Nhạc Yên Nhi không xin nghỉ, buổi tối cô tiếp tục quay bù các cảnh diễn thiếu trước đó, không hề gây xáo trộn tiến độ của đoàn phim.
Tuy nhiên việc này đã gia tăng một khối lượng công việc rất lớn cho cô, phải quay bù rất nhiều nên khi kết thúc công việc đã là mười một giờ đêm.
Trời đã khuya, từ đoàn phim về khách sạn còn cách khá xa, đạo diễn chỉ có thể sắp xếp xe của đoàn đưa cô về khách sạn.
Nhạc Yên Nhi ngồi trên xe, ngẩn người nhìn điện thoại.
Như bình thường, giờ này hẳn Dạ Đình Sâm đã xong việc, sẽ gọi cho mình.
Nhưng điện thoại lúc này im lặng, một tin nhắn cũng không có.
Cô nắm chặt tay để giấu đi sự đau đớn trong lòng.
Dạ Đình Sâm chết tiệt, hắn không nhớ tới mình mà sao mình không thể mặc kệ hắn được?
- Yên Nhi, em nghĩ gì thế? Thấy Nhạc Yên Nhi ngây người, sắc mặt còn khó coi, Diệp Hiểu Như lên tiếng hỏi ngay.
Nhạc Yên Nhi rũ mi, giấu đi đôi mắt đã nhòe nước: Không có gì, chuyện kịch bản thôi ạ. Cô Nhạc đúng là yêu nghề thật, mệt cả ngày rồi còn nghĩ về kịch bản, chẳng trách cô diễn hay như vậy.
Lái xe là Tiểu Trương tổ hậu cần, nghe thấy đối thoại giữa hai người cũng sáp vào khen Nhạc Yên Nhi một câu.
Nhạc Yên Nhi lịch sự cười đáp.
Diễn một ngày, cô đã mệt đến độ không muốn nói chuyện.
Về tới khách sạn cũng đã muộn, Nhạc Yên Nhi để Diệp Hiểu Như đi nghỉ còn cô cũng bước vào thang máy.
Vừa ra khỏi thang máy, còn chưa đi tới phòng 1003, cô đã thấy trước cửa một phòng gần đó có bóng người, người kia đứng tựa lưng vào tường, có đốm sáng đỏ ẩn hiện, hình như đang hút thuốc.
- Ai thế? Trải qua lần bị chuốc thuốc, Nhạc Yên Nhi rất nhạy cảm với tình huống thế này, cô lập tức hô lên.
Nhưng trái tim cô cũng đập thình thịch, có phải Dạ Đình Sâm không? Người kia bước ra từ bóng tối.
- Chị Thiên Hạ.
Không phải người muốn gặp, Nhạc Yên Nhi thất vọng nhưng đồng thời cũng nghi ngờ:
- Muộn thế này rồi sao chị còn đứng ngoài cửa? Phòng của Diệp Thiên Hạ là 1006, ngay cạnh phòng cô.
Diệp Thiên Hạ mỉm cười:
- Chị xuống mua bao thuốc nhưng về lại nhớ ra không cầm thẻ phòng, đang chờ Tiểu Đào mang đến.
Hóa ra là thế, Nhạc Yên Nhi gật đầu, cô không ngờ Diệp Thiên Hạ lại hút thuốc.
Dáng người Diệp Thiên Hạ khá nhỏ nhắn, chỉ cần không trang điểm đậm là hệt như sinh viên, thế nhưng cô đang hút thuốc, sắc mặt mệt mỏi, hình ảnh này khiến người ta nhớ ra cô đúng là một người ở trong giới giải trí lâu năm, trong mắt là sự trải đời khó nhận ra.
Nhạc Yên Nhi quẹt thẻ phòng rồi nói:
- Tiểu Đào ở khách sạn khác, muốn tới cũng mất một lúc, hay chị vào phòng em chờ đi.
Diệp Thiên Hạ do dự nhưng rồi cũng gật đầu, theo Nhạc Yên Nhi vào phòng.
Diệp Thiên Hạ rất lịch sự, vừa vào phòng đã dập thuốc ngay.
- Nếu chị muốn thì cứ hút thuốc cũng được.
Diệp Thiên Hạ lắc đầu:
- Thật ra chị không thích hút, chỉ là hôm nay không vui nên mới hút một điếu thôi.
Cô đã bỏ thuốc hai, ba năm nay rồi, khi còn nhỏ cảm thấy hút thuốc thật ngầu nên hút cho vui.
Cho đến khi yêu người kia, người đó hạ lệnh cấm, cô cũng không hút nữa.
Nhưng hôm nay là một ngày quá đặc biệt, những cảm xúc lắng đọng trong lòng cô lại dâng lên, chúng khiến Diệp Thiên Hạ bức bối quá, vậy nên cô chỉ đành nhờ khói thuốc để giải tỏa.
Cô hy vọng biết bao nhiêu khi mình hút thuốc người kia sẽ lại xuất hiện, hung dữ cướp đi điếu thuốc trên tay cô, giận dữ răn dạy cô.
Vậy nhưng đó chỉ là mong ước xa vời mà thôi, người ấy sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cô nữa.
Diệp Thiên Hạ nghĩ đến đây thì lắc đầu, cô ép mình quên tất cả những chuyện phải quên đó đi.
Cô mỉm cười, nói với Nhạc Yên Nhi:
- Hôm nay quay muộn vậy à? Nhạc Yên Nhi ngồi xuống chiếc ghế đối diện, mệt mỏi gật đầu:
- Vâng, quay cả một ngày, mệt đến choáng váng.
Diệp Thiên Hạ thấu hiểu gật đầu:
- Cái nghề này trông thì đẹp đẽ, tiền đến cũng nhanh, thế nhưng vất vả chẳng mấy ai biết, học thuộc lời kịch, suy nghĩ về nhân vật, quay lại hết lần này tới lần khác, mùa đông thì mặc đồ hè, mùa hè lại mặc đồ đông, toàn những chuyện rất hại tới tinh thần.
Vậy nên người trong giới giải trí luôn thích tìm đến những thứ kích thích, cũng vì áp lực quá mà thôi.
Xem thêm...