Nhạc Yên Nhi nhận kịch bản, tiện tay lật vài trang nhưng không đọc kỹ: Về rồi tôi sẽ xem sau, mà đoàn phim cũng sắp quay tiếp rồi nhỉ. Ừm, ba ngày nữa nhớ đến đoàn phim. Danny nói, nhìn Nhạc Yên Nhi từ trên xuống dưới một lượt, ghét bỏ nói:
- Còn hình tượng của cô nữa đấy, tốt xấu gì cũng phải chú ý, đoàn phim cho nghỉ nửa tháng nhưng nhìn cô thì người ta tưởng cô dùng nửa tháng này để đi hút thuốc phiện đấy.
- Vâng vâng vâng, rồi rồi rồi.
Nhạc Yên Nhi bất đắc dĩ, vội vàng đồng ý.
Nói chuyện với Danny một lúc nữa thì anh có việc, Nhạc Yên Nhi liền ra khỏi văn phòng.
Đến cửa thang máy, vừa nhấn nút thì Nhạc Yên Nhi thấy điện thoại rung lên.
Cô lấy di động ra, nhìn xem, không ngờ là tin nhắn của Lâm Đông Lục.
Tôi chờ cô ở quán cafe bên dưới công ty Tinh Huy Nhạc Yên Nhi nhíu mày.
Lâm Đông Lục làm sao vậy, đêm qua nổi khùng thì thôi đi, hôm nay còn tiếp tục à? Giờ cô là vợ của Dạ Đình Sâm, anh là vị hôn phu của Bạch Nhược Mai, vậy mà hẹn gặp riêng là thế nào? Sao Lâm Đông Lục lại trở nên thiếu suy nghĩ như vậy? Nhạc Yên Nhi không cần nghĩ nhiều, lập tức xóa tin nhắn.
Nhưng chỉ mấy giây sau, Lâm Đông Lục lại gửi tin thứ hai.
Giống như đã chắc chắn rằng cô sẽ không trả lời, anh lại nhắn tiếp: Nếu cô không đến, tôi sẽ tới công ty tìm cô Anh đang uy hiếp tôi? Nhạc Yên Nhi há hốc mồm, trong trí nhớ của cô, Lâm Đông Lục không phải là người như thế.
Nhạc Yên Nhi nắm chặt điện thoại, hít thở sâu mấy lần mới làm trái tim bình tĩnh lại được, cô khẽ cắn môi, đi xuống.
Trong quán cafe, Lâm Đông Lục ngồi ở một góc khuất.
Anh mặc một chiếc somi trắng, dường như lại trở về là anh của những năm tháng thiếu niên thuần khiết, sạch sẽ như một dòng suối trong.
Màu trắng, cho tới bây giờ vẫn luôn là màu hợp với anh nhất, cùng với nụ cười ấm áp, anh quả thực như một thiên sứ.
Nhạc Yên Nhi vừa vào quán đã thấy Lâm Đông Lục, nét mặt cô không thay đổi, bình tĩnh bước tới.
Vừa ngồi xuống, cô đã nhíu mày.
Cách nhau một cái bàn, vậy mà cô đã ngửi thấy mùi rượu và khói thuốc rất khó chịu trên người anh.
Đã quen Lâm Đông Lục nhiều năm, cô là người hiểu anh rõ nhất, anh là một người vô cùng tiết chế, rượu, thuốc lá là những thứ anh chưa bao giờ động tới.
Nhưng nghĩ lại, cô đã không ở bên anh hơn một năm, tình cảm của anh dành cho cô cũng có thể thay đổi, thói quen sinh hoạt có khác đi cũng chẳng có gì phải ngạc nhiên.
Lâm Đông Lục đeo kính râm, ánh mắt tham lam nhìn chăm chú Nhạc Yên Nhi, dưới sự che chắn của mắt kính nên cô không thấy rõ nét mặt anh.
Sau đó, Lâm Đông Lục chậm rãi gỡ kính xuống, lộ ra một đôi mắt đỏ ngầu tơ máu, quầng mắt thâm đen, hẳn là một đêm không ngon giấc.
Nhìn thấy khí sắc của anh như vậy, Nhạc Yên Nhi giật mình, há miệng định hỏi anh thế nào, gặp phải chuyện gì, nhưng cuối cùng cô vẫn im lặng.
Cô đã không còn tư cách để hỏi nữa.
- Anh gọi tôi ra đây có chuyện gì không? Nhạc Yên Nhi thậm chí không nói một lời khách sáo nào, lập tức vào chủ đề chính.
Lâm Đông Lục không đáp, anh đắng chát rũ mi mắt xuống, thấy chiếc điện thoại cô đặt trên bàn, anh khẽ nhíu mày, cầm nó lên.
Lâm Đông Lục chỉ nghĩ một lát rồi thuận tay nhấn vài số, chẳng ngờ di động được mở khóa thật! Ngay cả bản thân Lâm Đông Lục cũng ngẩn ra, anh chỉ có cảm giác là mình biết mật mã di động của Nhạc Yên Nhi nên anh tin theo tiềm thức mà ấn số, chẳng ngờ thật sự mở được.
Thấy Lâm Đông Lục cầm điện thoại của mình lên, Nhạc Yên Nhi vốn chưa kịp phản ứng nhưng lúc này đã nhíu chặt mày, lộ rõ vẻ khó chịu:
- Anh cầm máy của tôi làm gì? Nhạc Yên Nhi vươn tay định lấy về nhưng Lâm Đông Lục đã sớm phòng bị, anh dịch người tránh ra, né được Nhạc Yên Nhi.
Lâm Đông Lục cũng tiếp tục mở mục tin nhắn, sắc mặt anh tối xuống, ánh mắt nguy hiểm.
- Vì sao xóa tin nhắn của tôi? Lâm Đông Lục nắm chặt điện thoại, sắc mặt tái xanh, đôi mắt tối xuống tỏ vẻ chất vấn.
Xóa tin nhắn dù không phải là sai lầm không thể tha thứ gì nhưng bị chính chủ phát hiện như vậy, Nhạc Yên Nhi cũng khó xử.
Cô cắn môi, ánh mắt phức tạp.
Lâm Đông Lục đang làm gì? Hỏi tội à? Anh có tư cách gì để hỏi tội tôi? Nghĩ đến đây, Nhạc Yên Nhi cắn răng, đứng phắt dậy, cướp lại điện thoại của mình.
- Di động của tôi, tin nhắn trong đó có xóa hay không là quyền của tôi, anh có tư cách gì để hỏi? Câu nói này khá nặng nề, gần như lập tức dập tắt lửa giận của Lâm Đông Lục.
Vẻ khó chịu trên mặt anh biến mất, khí sắc vốn đã không tốt bây giờ càng trở nên tái nhợt.
Lâm Đông Lục há to miệng, nhận ra mình đã không thể nói thành lời.
Đúng vậy, mình có tư cách gì để hỏi.
Nhưng vì sao mình là tức giận như vậy? Vì sao tối qua thấy Nhạc Yên Nhi và Dạ Đình Sâm sánh đôi ra khỏi nhà họ Cố mình lại cảm thấy lòng đau như cắt? Vì sao hôm qua mình uống nhiều rượu như vậy, đêm không thể ngủ mà còn muốn liên lạc với Nhạc Yên Nhi? Vì sao sau khi tỉnh rượu, đầu đã đau như búa bổ mà việc đầu tiên muốn làm lại là gặp Nhạc Yên Nhi? Vì sao?! Không có câu trả lời, bởi vì anh đã mất đi đoạn ký ức kia.
Lâm Đông Lục như rơi vào giãy giụa vô biên, sắc mặt ngày càng khó nhìn, trong mắt cũng lộ vẻ đau khổ.
Nhạc Yên Nhi nhớ tới chuyện vài ngày trước anh còn bất tỉnh trên giường bệnh, chẳng biết đã khỏi hẳn chưa, bây giờ trên người toàn mùi rượu hẳn là đã say cả đêm qua, thấy sắc mặt anh ngày càng tái, cuối cùng cô vẫn không đành lòng.
Nhạc Yên Nhi lại lên tiếng, ngữ khí cũng nhẹ nhàng hơn:
- Lâm Đông Lục, trước kia là tôi không hiểu chuyện, biết anh và Bạch Nhược Mai đã yêu nhau nhưng còn cố tình dây dưa với anh, làm hai người gặp nhiều phiền phức, tôi chân thành xin lỗi.
Nhưng chuyện đã qua rồi, tôi cũng nghĩ thông rồi, về sau sẽ không quấy rầy anh nữa.
Bây giờ tôi thật lòng chúc phúc cho anh, mong anh có thể hạnh phúc.
Người thiếu niên đã từng cho cô ấm áp, dù giờ đã không còn yêu cô nữa nhưng cô vẫn hy vọng anh có thể có được hạnh phúc theo cách của mình.
Lâm Đông Lục nghe thế, ngẩng phắt đầu lên:
- Vì sao không tiếp tục quấy rầy? Khuôn mặt vốn dĩ vô cùng quen thuộc giờ phút này lại có cảm xúc mà Nhạc Yên Nhi chưa bao giờ thấy.
Cô chẳng ngờ anh sẽ nói ra một câu như vậy nên không kịp phản ứng, ngẩn ra, hỏi:
- Gì cơ? Xem thêm...