“Là một nhà văn bị ám ảnh bởi khoa học viễn tưởng.” Mặc Đình đơn giản giải đáp.
“Vậy thì vẫn là một nhà văn…” Đường Ninh nói: “Nếu cuốn tiểu thuyết đã được sắp xếp theo kiểu này hẳn là phải có đạo lý của cô ấy, với lại trước đó anh không phải đã nói rồi sao? Vậy thì xem đó như một chút trải nghiệm!”
“Được rồi… Nói không lại em.” Trên thực tế bất luận là diễn viên võ thuật đóng thế hay là tác giả đều sẽ đặc sắc như nhau, nhưng sự nhu nhược của tác giả sẽ khiến khán giả tăng thêm tâm lý sợ hãi ở một mức độ nhất định. Suy cho cùng đây là một bộ phim về thảm họa nếu không có cảm giác căng thẳng kịch tính thì đó không phải là đã thất bại triệt để rồi sao?
Trên thực tế, điều khiến Đường Ninh yên tâm nhát là lần này kể cả nhà sản xuất và đạo diễn đều là người của mình, lúc hợp tác sẽ càng thêm ăn ý hơn.
Ở một nơi khác.
Chiều tối Đường Huyên lái xe về nhà. Vừa bước vào phòng khách thì vừa hay chạm mặt luật sư của ông cụ đang chuẩn bị rời đi. Đường Huyên trong lòng nhất thời sửng sốt, sau đó lập tức bước lên chào hỏi: “Luật sư Lưu chuẩn bị ra về rồi sao? Tôi tiễn ông.”
“Đại tiểu thư, xin dừng bước…” Đối phương vừa nhìn thấy cô ta liền căng thẳng, trực tiếp xua tay tránh né, bước đi như bay.
Điều này làm cho Đường Huyên càng thêm nghỉ ngờ, xem ra phải làm rõ động thái của ông cụ mới được. Ông cụ nhất định là đã bàn giao cái gì đó cho nên luật sư mới thầy cô ta mà như chuột nhìn thấy mèo.
Sắc mặt Đường Huyên có chút u ám, ngay sau đó gọi điện cho trợ lý: “Điều tra cho tôi, ông nội tại sao lại tìm luật sư?
Tôi muốn biết kết quả chậm nhất vào ngày mai.”
“Vâng.”
Chỉ cần Đường Ninh còn tồn tại một ngày, cô ta liền giống như có cái gai cắm trên lưng.
Hơn nữa lần này tung tin tức kia ra ngoài cô ta mặc dù không thắng nhưng cũng không thua. Ít nhất Đường Ninh hiện tại không có phim nào có thể quay, hơn nữa những người trong giới cũng vô cùng kiêng kị.
Nếu cái gương mặt mà cô ta vô cùng thống hận kia lúc nào cũng xuất hiện trên màn hình tivi, cô ta nghĩ cô sẽ bắt an mà mắt ăn mắt ngủ.
Ban đêm, căn nhà bằng kính thủy tỉnh đèn đuốc sáng trưng.
Trên thực tế, kể từ khi Hàn Hinh Nhi tiến vào hòn đảo nhỏ này, cô ấy đang dần làm quen với hoàn cảnh ở đây.
Tuy nhiên, Bắc Thần Đông đã sửa lại ngôi nhà kính này như một mê cung, không cần biết cô ấy di chuyển như thế nào, cô ấy đều cảm thấy bản thân vẫn đang giậm chân tại chỗ. Thế như tên khốn Bắc Thần Đông tự xưng là kẻ không thể tự chăm sóc cho bản thân kia lúc này lại không biết tung tích…
“Làm sao mới có thể đi ra ngoài đây? Một mình anh ta ở trong căn nhà lớn như vậy không lẽ thích nghe tiếng người vọng lại?”
Giờ phút này, Bắc Thần Đông đang ngâm nước trong bồn tắm, thế mà biết rõ tiếng bước chân của Hàn Hinh Nhi càng ngày càng gần, anh ta lại một chút cũng không có ý nhắc nhở, nằm trong bồn nước lớn, nhắm mắt ngâm hai cánh tay đang treo lơ lửng trong bồn.
“Rốt cuộc ở đâu vậy chứ…?” Hàn Hinh Nhi nói xong liền đẩy cửa lớn phòng tắm ra, thoạt nhìn đã thấy bóng lưng cường tráng của Bắc Thần Đông, dĩ nhiên chỉ trong một giây cô ấy đã quay người lại.
Có phải những âm mưu thô tục trong tiểu thuyết muốn xuất hiện trong thế giới thực của cô ấy hay không?
Sự thật là cô căn bản không biết rằng Bắc Thần Đông đã cố ý làm điều đó…
Vô củng cố ý…
“Xin lỗi! Anh tiếp tục, tôi đi ra ngoài!”
“Nếu đã vào rồi thì giúp tôi đi…” Bắc Thần Đông xoay người nằm ở bên cạnh thành bồn nói: “Tôi chỉ có thể cởi quần áo. Mặc quần áo vào vẫn rất khó khăn.”
“Anh có thể không mặc…” Hàn Hinh Nhi nói xong liền muốn bỏ chạy, thế nhưng Bắc Thần Đông lại lên tiếng giữ cô ấy lại.
“Đây là do cô nói…” Bắc Thần Đông nói xong liền đứng lên, không hề có ý định che đậy…
Thật ra anh ta vẫn đang mặc quần trong…
Tuy nhiên tiếng hét của Hàn Hinh Nhi vẫn rất… đáng sợ.
Bắc Thần Đông nhìn Hàn Hinh Nhi bỏ chạy trối chết mà không biết tại sao, đột nhiên cảm tháy trêu chọc cô gái nhỏ này thật là thú vị.
Dù sao thì đêm vẫn còn dài lắm, chắc hẳn là sẽ… không còn cô đơn nữa rồi đúng không?
Hàn Hinh Nhi thực sự xấu hỗ muốn chết… Rõ ràng là nhìn thấy Bắc Thần Đông vẫn mặc quần, nhưng cô ấy vẫn sợ hãi bỏ chạy, rồi lại sờ sờ vào má mình…
Thực sự nóng đến dọa người.
Thật ra, cô ấy không chỉ ngại ngùng mà trong lòng còn sợ hãi.
“Nhưng không phải anh nói là không có người giúp việc sao?” Hàn Hinh Nhi trực tiếp nắm lấy điểm sơ hở của anh ta phản kích lại.
“Quản gia chỉ phụ trách việc dọn dẹp, không phụ trách việc chăm lo ăn uống sinh hoạt hàng ngày của tôi.” Nói xong, Bắc Thần Đông cúp điện thoại rồi dùng điện thoại nội bộ gọi cho quản gia của anh ta.
Thế nhưng sau khi Hàn Hinh Nhi nhìn thấy người phụ nữ tốt bụng hiền lành kia, cô ấy lại buông xuống cảnh giác, ít nhất điều đó chứng minh rằng không phải chỉ có một mình cô đơn độc ở đây.
Tuy nhiên, đối mặt với căn nhà này, đối mặt với gã đàn ông quái gở như Bắc Thần Đông cô vẫn cần dũng khí, hơn nữa đêm nay cô căn bản có thể không cần ngủ luôn rồi, đề phòng Bắc Thần Đông lỡ như… nghĩ tiếp liền thấy đáng sợ.
Đặt điện thoại xuống, Bắc Thần Đông nghĩ thầm, vẫn là nên làm cho Hàn Hinh Nhi hòa nhập với cuộc sống này mới được, nêu không thì cô ấy thực sự sẽ coi anh ta như một kẻ biến thái cuồng giết người mắt.
Sau đó anh ta từ dưới nước đứng dậy, một tay mặc lại áo ngủ đi tới phòng khách nơi Hàn Hinh Nhi đang ở: “Giúp tôi mặc quần áo, chúng ta trở về Thịnh Kinh…”
“Cái đó … không phải anh nói là không có quay phim …”
“Bây giờ có.” Bắc Thần Đông đã xem qua kịch bản của “Kỳ Phu”, hoàn toàn hợp khẩu vị của anh ta, nếu đã như vậy anh ta miễn cưỡng trở về căn nhà ở Thịnh Kinh sống một thời gian cho đến khi vật nhỏ này không còn sợ anh ta nữa.
Hàn Hinh Nhi không biết rằng Bắc Thần Đông lần này là vì cô mới dự định trở về Thịnh Kinh.
Cô ấy ngây thơ cho rằng Bắc Thần Đông bởi vì nhận một kịch bản mới nên mới trở về.
Tuy nhiên chỉ cần có thể trở lại Thịnh Kinh, cô ấy tưởng chừng như muốn hét lên trong lòng ‘muôn nămf’. Nếu như: tiếp tục ở lại đây cô ấy cảm thấy rằng bản thân sẽ sụp đổ mắt.
Bắc Thần Đông nhìn Hàn Hinh Nhi hai chữ mừng thầm viết hết trên mặt, trong lòng không khỏi thở dài. Quả nhiên nóng lòng sốt ruột thì không thể ăn được đậu hủ nóng mà….
Đối phó với Hàn Hinh Nhi thì phải dùng kế nước ấm nấu ếch!
Đừng nóng vội, sau này còn có nhiều thời gian và cơ hội.
Nhưng cô gái nhỏ này lẽ nào một chút cũng không có cảm giác vinh dự và tự hào khi được làm trợ lý cho một ảnh đề quốc bảo à?
Ngoài kia còn có biết bao nhiêu người đang xếp hàng chờ đợi đấy…
Bắc Thần Đông thở dài …
Anh ta quả nhiên là thích hợp để làm những việc đại loại như thuần hóa này. Làm sao Đường Ninh nhà người ta chỉ một chút liền qua?