Sáng sớm hôm sau, trong lúc Hàn Vũ Phàm và Mặc Vũ Nhu đang đi vào văn phòng thì thấy trên bàn làm việc của Hàn Vũ Phàm có rất nhiều quà sinh nhật. Mặc Vũ Nhu định thần một chút, thế mới biết là ngay cả sinh nhật Hàn Vũ Phàm mình cũng quên mắt…
Trước đây vào ngày sinh nhật của Hàn Vũ Phàm cô ta luôn liên tiếp sử dụng nhiều chiêu trò đặc biệt trăm phương ngàn kế giữ Hàn Vũ Phàm lại, để Đường Ninh đau khổ chờ đợi giống như kẻ ngốc. Thế nhưng bây giờ không giống ngày xưa, sau khi hưởng thụ niềm vui thú yêu đương vụng trộm, Mặc Vũ Nhu nhận ra mình đã không thể quay đầu lại được.
“Vũ Phàm, mấy ngày gần đây em không thoải mái, cho nên…
cũng không chuẩn bị quà sinh nhật cho anh.” Mặc Vũ Nhu chủ động bám lên vai Hàn Vũ Phàm, ngón tay mảnh khảnh đảo quanh trước ngực của anh ta, bởi vì cô ta biết đây chính là điểm yếu của Hàn Vũ Phàm.
Quả nhiên Hàn Vũ Phàm cầm tay phải của cô ta, tỏ ra mình rộng lượng: “Anh biết, em mang thai cũng rất vất vả, nhưng tối nay em phải đền bù thật tốt cho anh…”
Lời nói mập mờ ngay lập tức truyền đến bên tai Mặc Vũ Nhu, hơi thở nóng bỏng của Hàn Vũ Phàm phun ra bên vành tai của Mặc Vũ Nhu, Mặc Vũ Nhu cười xấu hỗ và khẽ gật đầu: “Hước.”
Dù sao cũng có tình cảm mấy năm liền, không thể nào hoàn toàn không thèm để ý được. Chỉ là… nghĩ đến việc Đường Ninh có thể nắm lấy cơ hội này cứu vãn Hàn Vũ Phàm thì trong lòng cô ta dâng lên sự hãnh diện phức tạp.
Coi như cô ta từ bỏ…
Cũng không có khả năng để Đường Ninh giành lại được.
Bởi vậy nên cô ta định từ chối cuộc hẹn với ông Lý, buổi tối hôm nay ở bên cạnh Hàn Vũ Phàm thật tốt.
“Vũ Phàm, anh nói xem..trong đống quà này có quà của Đường Ninh không?”
Thật ra Hàn Vũ Phàm cũng từng suy đoán như vậy, Đường Ninh…có còn quan tâm đến sinh nhật của anh ta không? Trước đây vào ngày này Đường Ninh luôn dành hết tắm lòng chuẩn bị quà cho anh ta. Chỉ có điều lần nào anh ta cũng đều ở lại bên cạnh Mặc Vũ Nhu, để Đường Ninh đau khổ chờ đợi cả đêm.
Khi đó anh ta cảm thấy Đường Ninh sẽ như vậy cả đời, vĩnh viễn bị anh ta nắm trong lòng bàn tay…
“Em đi xem một chút…” Mặc Vũ Nhu hạ quyết tâm muốn sỉ nhục Đường Ninh, cho nên lật qua lật lại đống quà kia, cuối cùng thất vọng: “Xem ra tiện nhân kia đã rút kinh nghiệm, nhưng mà Vũ Phàm, đã lâu chúng ta không liên hoan với các đồng nghiệp trong công ty, hay là…buỏi trưa gọi cả Đường Ninh tới?”
Hàn Vũ Phàm biết mục đích của cô ta, hơi nhíu mày một cái nhưng vẫn khẽ gật đầu: “Em gọi điện thoại cho cô ấy đi.”
Mặc Vũ Nhu cười nhu mì, sau đó lấy điện thoại từ trong túi của Hàn Vũ Phàm ra gọi cho Đường Ninh.
“Đường Ninh, hôm nay công ty mở tiệc tổ chức sinh nhật cho Hàn Vũ Phàm, cô sẽ đến chứ?” Mặc Vũ Nhu hỏi Đường Ninh với dáng vẻ của một người chiến thắng vì cô ta đang dùng điện thoại của Hàn Vũ Phàm.
“Ò, Đường Ninh nhà chúng tôi không rảnh, còn đang phải chụp trang bìa cho TQ đây…” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói vui vẻ của chị Long.
“Có thật là không rảnh không hay là không dám đến?”
“Mặc tiểu thư, tôi biết cô rất muốn để cho Đường Ninh nhìn thấy cảnh hai người ân ái, nhưng Đường Ninh thực sự không có rảnh để đón sinh nhật cùng đôi cầu nam nữ các người, cô không có việc gì để làm nhưng lịch trình của cô ấy lại dày đặc…”
“CôI”
Chị Long hừ lạnh một tiếng, không tiếp tục dài dòng với Mặc Vũ Nhu nữa, trực tiếp cúp điện thoại.”
Đường Ninh nhìn thấy dáng vẻ chị Long khẽ cười với mình, mặt cô cũng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, vì cô muốn để bữa tiệc này trở thành đêm hoan lạc cuối cùng của Thiên Nghệ.
Buổi tối, Hàn Vũ Phàm và Mặc Vũ Nhu cùng nhau đi vào khách sạn Champagne. Vì Hàn Vũ Phàm đã say đến bắt tỉnh nhân sự nên Mặc Vũ Nhu đưa anh ta đặt lên giường, sau đó cởi quần áo cho anh ta.
Cùng lúc đó, ông Lý cũng gọi điện thoại đến, Mặc Vũ Nhu hốt hoảng đi vào phòng tắm nghe điện thoại: “Anh Lý, chẳng phải đã nói rõ tối nay sẽ không gặp nhau sao?”
“Vậy em có muốn hợp đồng với Thế kỷ Sáng tạo nữa không?
Anh ở phòng 3029…”
Nghe đến cái tên Thế kỷ Sáng tạo, nhịp tim Mặc Vũ Nhu tăng lên nhanh chóng. Đó là cơ hội cô ta khó khăn lắm mới đoạt được nên không thể bỏ lỡ nó một cách vô ích như vậy được.
Hơn nữa, Hàn Vũ Phàm giờ cũng đang say như chết, chắc sẽ không phát giác ra cô ta đi đến đó đâu nhỉ?
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Mặc Vũ Nhu sau khi vỗ về Hàn Vũ Phàm xong liền không chút do dự ra thang máy bắm lên tầng 30, nhưng cô ta hoàn toàn không ngờ rằng, nửa đêm Hàn Vũ Phàm đã thức giấc…
Nhận thấy trong phòng không có bóng dáng của Mặc Vũ Nhu, Hàn Vũ Phàm lập tức ngồi bật dậy gọi điện thoại cho Mặc Vũ Nhu, nhưng Mặc Vũ Nhu lại không nghe máy. Nửa đêm canh ba, cô ta có thể đi đâu chứ?
Sau đó anh ta hỏi quây lễ tân, rồi lại đến phòng giám sát, sợ Mặc Vũ Nhu gặp phải nguy hiểm. Nhưng, khi khách sạn cho anh ta xem camera giám sát, lại phát hiện Mặc Vũ Nhu đi lên tầng 30, hơn nữa còn lén lút đi vào phòng 29.
“Anh Hàn, hay là…chúng tôi điều người đi tìm cùng anh?” Nhân viên bảo hành của khách sạn hỏi Hàn Vũ Phàm.
# “Không cần đâu.” Sắc mặt Hàn Vũ Phàm tái mét. Mặc dù vẫn chưa tận mắt nhìn thấy nhưng trong lòng anh ta đã mơ hồ đoán ra được điều gì đó, vì thế, ở góc người khác không nhìn thấy, anh ta nắm chặt tay lại, thậm chí còn phát ra tiếng cọt kẹt.
Bình thường mà nói, khách sạn sẽ đều bảo mật, nhưng họ đã khá quen với cảnh này rồi nên cũng không dám tùy tiện vạch trần, nhưng lại bị người đàn ông này bắt đượ!
c Mọi người đều nhìn Hàn Vũ Phàm đầy thương cảm. Cảm giác bị sĩ nhục khiến trong lòng Hàn Vũ Phàm đau đến mức muốn nổ tung.
“Anh Hàn, anh vẫn ôn chứ?”
Sắc mặt Hàn Vũ Phàm tái nhọt, hai chân cũng hơi mềm nhữn, nhưng anh ta vẫn giữ vững tư thế bình tĩnh như lúc đầu, từng từng rời khỏi phòng giám sát, sau đó trực tiếp vào thang máy đi lên tầng 3.
0 Anh ta không biết mình đã gõ cửa phòng 29 như thế nào. Anh ta giả làm nhân viên phục vụ của khách sạn, đợi đến lúc cửa phòng mở ra, khi Mặc Vũ Nhu mặc đồ ngủ xuất hiện trước mặt anh ta…
Anh ta đã giáng cho cô ta một cái tát như một con sư tử đang bùng phát, trực tiếp đây Mặc Vũ Nhu ngã xuống đất, còn người đàn ông vụng trộm với Mặc Vũ Nhu kia lại đang nằm nghiêng người ngủ rất say…
“Vũ Phàm…Vũ Phàm, đừng đắc tội với ông ta, anh không thể đắc tội với ông ta.” mặc Vũ Nhu trực tiếp níu lấy Hàn Vũ phàm, dùng lực đầy anh ta ra khỏi phòng, sau đó đóng cửa phòng lại.
“Cút…” Hàn Vũ Phàm tức giận cực điểm đẩy Mặc Vũ Nhu ra, bóng dáng cao lớn nhanh chóng biến mắt ở cuối đường thảm đỏ.
Mặc Vũ Nhu ngồi bệt xuống đất, trong ánh mắt chỉ còn lại sự hoảng sợ và run rầy…
Vì tất cả mọi việc diễn ra quá nhanh và quá đột ngội…
Một lúc lâu sau, cửa bị mở ra, ông Lý dìu Mặc Vũ Nhu vào phòng tắm, sau đó dỗ dành: “Em cần loại đàn ông đó làm gì?
Dù sao em cũng sắp rời khỏi Thiên Nghệ rồi, giải thưởng người mẫu top 10 cũng là của em, bây giờ em có xé nát mặt anh ta ra cũng chẳng sao…”
“Còn có Đường Ninh kia nữa, cô ta thanh cao như vậy, em nghĩ cô ta có thể trụ vững ở giới giải trí này sao? Sớm muộn gì rồi cũng bị em giẫãm dưới chân thôi.”
Nghe thấy máy lời an ủi này, Mặc Vũ Nhu dần dần bình tĩnh trở lại, vì đây là sự thật.
Hàn Vũ Phàm, cũng tại anh bắt tài, đừng trách tôi vô tình…
“Nhưng, anh ta đang nắm thóp của em…”
“Cục cưng, mọi chuyện bị lộ ra ngoài thì anh ta cũng không được tốt đẹp gì. Nếu anh ta đủ thông minh thì sẽ biết điều mà ngoan ngoãn ngậm miệng lại thôi! Đối phương cười lạnh nói.
Nhưng chuyện đêm nay ông ta vẫn sẽ phải cho người giải quyết ồn thỏa, xóa sạch mọi hồ sơ ghi hình của khách sạn.