Trên thực tế, bản thân La Hạo cũng không chắc mình phải làm thế nào với Hàn Hinh Nhi. Bây giờ anh ta có thể lấy chuyện của Hàn Hinh Nhi mà đi cường điệu hóa, nhưng theo tình hình hiện tại của Đường Ninh, loại tin tức này nếu được lan truyền có lẽ sẽ bị nhấn chìm trong cả biển tin tức, cũng không có bắt kỳ ảnh hưởng xấu nào đến Đường Ninh.
Thậm chí đôi khi La Hạo nghĩ, cứ dứt khoát cứ buông tay như vậy đi, giống như Lan Hề vậy.
Nhưng mọi chuyện đã đến lúc này, anh ta không chỉ mang theo sự căm ghét của Dương Tịnh và Lan Hề đối với Đường Ninh, mà còn có trở ngại anh ta tạo ra cho Đường Ninh ngay từ đầu.
Lý do chính khiến anh ta không thể dừng lại là vì, anh ta biết Đường Ninh là một người có thù phải báo.
Nhất là bây giờ vị trí của Đường Ninh ở Tranh Điền như mặt trời ban trưa, anh ta, Hoa Uyễn, thậm chí cả Lan Hè, chẳng lẽ đều phải nhìn một ánh mắt của người mẫu để làm việc sao?
Cuối cùng, La Hạo đưa ra quyết định, trong công ty hiện thực này, trong cái giới tàn khốc này, khi người ta có thể giẫãm lên người có địa vị cao thì tuyệt đối không từ thủ đoạn.
Vì vậy, mặc dù đối phó với Hàn Hinh Nhi là liều mạng, nhưng một khi sử dụng tốt nước cờ này sẽ nhận được hiệu quả thần kỳ, có thể tiêu diệt hoàn toàn Đường Ninh trong một bướ!
c Có lẽ do xuất viện quá lâu bị cảm, sau khi trở lại bệnh viện, Hàn Hinh Nhi bắt đầu sốt cao và có các biến chứng khác trên cơ thể, cô bé ngay lập tức được đưa đến phòng cấp cứu.
Viên Viên hối hận vì chuyện này, cô bé biết mình không nên đồng ý với Hinh Nhi đưa cô ấy ra khỏi bệnh viện, bây giờ thì tốt chưa, sống chết cũng không chắc chắn.
Điều quan trọng nhất là ở trong lúc Hinh Nhi đối mặt với sống chết này thì bác sĩ trong phòng cấp cứu lại phát hiện y tá của mình đang lấy điện thoại di động ra chụp ảnh bệnh nhân khi đang điều trị.
Dù hết sức che giấu nhưng cô ta vẫn bị bác sĩ thông báo cho y tá trưởng ném ra ngoài.
Viên Viên ở ngoài cửa phòng phẫu thuật nghe được chuyện này thì phát điên: “Cô còn là người hay không?”
Cô y tá lần lượt bị y tá trưởng và Viên Viên mắng, nhục đến mức bật khóc, mặc dù Viên Viên không có đầu óc nhưng nhất định có khí thế, trực tiếp túm lấy người kia, cảnh cáo: “Ai bắt cô làm chuyện này?”
Lục Triệt vốn đang sắp xếp nhân viên, nghe xong chuyện này thì trực tiếp đi tới cửa phòng cứu, nói với Viên Viên: “Chuyện này giao cho tôi.”
“Đừng bỏ qua dễ dàng cho thứ cặn bã này.”
Lục Triệt gật đầu, mang theo “thứ cặn bã” đến phòng làm việc của trưởng khoa, ghi lại cuộc nói chuyện của y tá với La Hạo, cũng như những bức ảnh y tá chụp, tất cả đều để lại chứng cứ, kể cả bằng chứng miệng của y tá, và số tài khoản ngân hàng mà cô ta đưa ra.
Sau đó, Lục Triệt nói với đối phương: “Cô gửi những bức ảnh này cho anh ta như thường lệ, không được để anh ta biết chúng tôi có bằng chứng, phải giữ bí mật, néu không, tôi sẽ gọi cảnh sát ngay.”
Đối phương run rẫy bắt tay: “Không được, các anh nói gì tôi làm nấy, chỉ cần anh đừng gọi cảnh sát là được.”
Lục Triệt thu thập chứng cứ, nếu không phải lần này La Hạo nóng lòng thì có lẽ sẽ không bắt được anh ta…
Tuy nhiên, tình trạng của Hàn Hinh Nhi lại không được cải thiện, sau khi được cứu chữa, tính mạng của cô ấy vẫn không ổn định.
“Hinh Nhi thực sự rất đáng thương… Nếu cô ấy không tỉnh lại trong vòng mười hai giờ, cô ấy sẽ phải phẫu thuật lần thứ hai.”
Lục Triệt nhìn Viên Viên, nhận ra tình cảm giữa hai người bạn này rất sâu sắc, vì vậy anh mở miệng trấn: “Sẽ tốt lên thôi…”
“Bác sĩ nói rằng tỷ lệ thành công trong ca phẫu thuật của Hinh Nhi ngày mai có thể còn thấp hơn hôm nay…”
Tuy nhiên, Hàn Hinh Nhi chưa được mười hai tiếng đã lại được đưa đến phòng mổ để cắp cứu, và lần này, các bác sĩ nói rằng không còn hy vọng.
Bác sĩ bước ra khỏi phòng mổ, để người nhà bắt đầu chuẩn bị hậu sự.
Nhưng Lục Triệt lại đưa ra quyết định dứt khoát, lập tức chuyển Hàn Hinh Nhi tới bệnh viện chuyên nghiệp tốt nhất ở Thịnh Kinh để tiếp tục điều trị.
Tuy nhiên La Hạo cũng lợi dụng câu nói của bác sĩ yêu cầu gia đình chuẩn bị hậu sự để vạch trần bệnh tình của Hàn Hinh Nhi khi mọi người không chú ý.
Đây quả thực là cơ hội trời cho, thậm chí anh ta còn viết một bài lên án tức giận dưới góc nhìn của một người bạn của Hàn Hinh Nhi, anh ta buộc tội Đường Ninh không phải là người, không đáng tin cậy vì đã hứa sẽ cứu ai đó nhưng lại thất hứa, khiến bệnh nhân bỏ lỡ thời gian tìm thận, cuối cùng làm… Hàn Hinh Nhi suýt chút nữa phải bỏ mạng!
Không có ai chú ý tới 3 chữ “suýt chút nữa”.
Họ chỉ để ý đến việc không chữa được phải bỏ mạng Đường Ninh giết người gián tiếp!
Giết người!
Đây là giết người!
Chỉ cần loại bài đăng này được tung ra, bắt kể cuối cùng Hàn Hinh Nhi có chuyện gì xảy ra, thì sự chú ý của người xem sẽ đổ dồn vào từ giết người.
Mà đơn giản hóa một chút, đó là… Đường Ninh giết người.
Khi biết tin, Hàn Hinh Nhi vừa được cấp cứu trở về, nhưng Viên Viên không nói với cô ấy về chuyện bùng phát ở Thịnh Kinh vì sợ rằng cô ấy sẽ không thể chịu được sự kích thích.
Chỉ là Viên Viên thật sự không ngờ rằng La Hạo lại hèn hạ đáng xấu hỗ như vậy, thế mà lại chui qua kẽ hở như vậy, suýt chút nữa cô ấy đã trở thành con cờ của La Hạo và trở thành người tố cáo Đường Ninh.
“Làm sao bây giờ?” Viên Viên lo lắng hỏi Lục Triệt: “Có khi nào sẽ thật sự liên lụy đến Đường Ninh không?”
Lục Triệt trấn an cười nhẹ, tự tin: “Bây giờ truyền thông bên ngoài chỉ thích chạy theo, nhưng đừng quên, bên ngoài truyền đi có tin đồn Đường Ninh giết người, nhưng Hàn Hinh Nhi vẫn còn sống khỏe mạnh, vậy làm sao có thể giết người được? Tôi thật sự không ngờ La Hạo lại nóng lòng như vậy.”
“Nhưng những người này lại mắng chửi khó nghe như thế.”
“Để họ mắng chửi đi… Bà chủ của chúng tôi đã bị mắng nhiều lần rồi, còn phải quan tâm đến chuyện này thêm một lần nữa sao?”
“Nhưng lần này thì khác, lần này cô ấy bị buộc tội giết người!”
Sở dĩ La Hạo dám tung ra là bởi vì Đường Ninh quả thật đã hứa hiến thận cho Hàn Hinh Nhi, thứ hai, cho dù Hàn Hinh Nhi chưa chết thì vẫn cận kề sống chết, Đường Ninh cũng thật sự không cứu người.
Vì vậy, xét về mức độ nghiêm trọng của anh hùng cào phím thì chuyện này không khác gì giết người.
Bởi vì thấy chết không cứu!
“Lần này, cho dù Đường Ninh có trở mặt như thế nào, tôi cũng sẽ không tin cô ta nữa, bởi vì cô ta thật sự có quá nhiều chuyện, đừng nói cô ta không có ván đề gì cả.”
“Không cứu được người thì đừng khua môi múa mép, còn khoe khoang thì đừng trốn tránh trách nhiệm.”
“Đường Ninh không phải thích có scandal sao? Người này có thủ đoạn quá sâu.”
“Tôi là fan, nhưng nếu Đường Ninh thực sự giống như bài đăng lần này, nhất định tôi sẽ biến thành antifan cả đời.”
“Mau phong sát đi, nhìn cô ta thật mệt mỏi, đúng là hỏng thẳm mỹ.
Nhưng đôi khi nghĩ lại, những người này, ngày hôm qua, thậm chí còn có thể hô Đường Ninh tôi yêu cô.
Nhưng đôi khi, lòng người lại thật sự lạnh lùng mỏng manh như vậy.
Trên mạng, các chủ đề và liên minh chống lại Đường Ninh lần lượt bắt đầu xuất hiện, nhãn hiệu Đường Ninh làm đại diện không mua, tạp chí Đường Ninh chụp cũng không được đọc…
Đây có lẽ là điều mà La Hạo hài lòng nhát. Bởi vì tác động tiêu cực đối với Đường Ninh là nghiêm trọng chưa từng có…
Nhưng nó không ảnh hưởng chút nào đến công việc của Đường Ninh ở Anh…
Vì người phương Tây chỉ hỏi một câu: “Tại sao tôi phải cứu?”
Đường Ninh vừa kết thúc công việc thì nhìn thấy tin tức bùng nỗ… Thật ra cô đã nói chuyện với Mặc Đình rồi, cô cũng đã chuẩn bị tâm lý, lần này cô bị lợi dụng là bởi vì cô quả thực nói ra lời này, cho dù là lừa gạt người khác, cô cũng không thể lừa được chính mình.
Mà lý do tại sao Mặc Đình không ngăn chặn tình hình trở nên tồi tệ hơn…
Là bởi vì anh muốn tẩy sạch La Hạo và đám chó ngồi cào bàn phím!
Cũng có một cái cớ và cơ hội để cô rời khỏi Tranh Điền.
Trước khi cúp máy, Mặc Đình đã nói với cô một câu: “Bây giờ em chỉ có một sự lựa chọn, đến với Hải Thụy!”