Cùng lúc tin Đường Ninh bị dùng quy tắc ngầm và ly hôn với Mặc Đình truyền ra, thì số điện thoại của cô cũng bị lộ ra ngoài.
Có một số phương tiện truyền thông vô lương tâm nhận được tin tức, sau đó gọi cho Đường Ninh: “Cô là Đường Ninh? Đúng không? Không thể nào?”
Đường Ninh lúc mới đầu còn có thể chống đỡ, nhưng sau khi truyền thông năm lần bảy lượt xác nhận số điện thoại này là của cô, điện thoại của Đường Ninh cả ngày không ngừng đổ chuông.
“Chị Ninh, tên họ Bạch ngày càng quá đáng rồi.” Tống Nghiên Thư không còn định gọi tên đầy đủ Bạch Thu Sinh nữa, cô ấy gọi thẳng tên họ Bạch, vốn dĩ đối với anh ta đã vô cảm nhưng hiện tại lại vô cùng phẫn nộ.
Đường Ninh nhìn điện thoại, trên mặt lộ ra vẻ u ám, ngay sau đó, Mặc Đình cũng lái xe đến khách sạn, mà lúc đó truyền thông đang gọi điện cho Đường Ninh.
Mặc Đình nhìn qua rồi nhận máy.
“Có phải Đường Ninh không? Cô nói một chút đi mà, rốt cuộc có chuyện dùng quy tắc ngầm hay không?”
“Anh thuộc công ty nào?” Mặc Đình không chút nghĩ ngợi hỏi đối phương.
*Tôi ở công ty TNHH truyền thông Hoa Minh.” Người bên kia dường như không ý thức được ai đang trả lời điện thoại, còn tưởng rằng đó là nhân viên bên cạnh Đường Ninh, muôn nói cho mình một tin lớn, nhưng không ngờ Mặc Đình không chớp mắt trực tiếp nói với đối phương.
“Chờ đóng cửa đi.” Nói xong liền cúp điện thoại, ra hiệu cho Tống Nghiên Thư rời đi trước.
*Em không sao.” Đường Ninh nhìn Mặc Đình, nắm lấy bàn tay ấm áp của anh, nói: “Em biết, mọi người có kế hoạch, cho nên em chỉ cần chờ là được.”
“Anh kêu Lục Triệt đổi số điện thoại cho em…” Nói xong, Mặc Đình biết Đường Ninh nhớ bạn cũ nên nói thêm: “Số điện thoại này cứ giữ lại. Sau này không bị truyền thông làm phiền, lại sử dụng tiếp.”
Đường Ninh biết Mặc Đình hiểu mình nên chỉ cười mà không trả lời, coi như thuận theo.
“Hơn nữa, em muốn làm gì thì làm cái đó. Không cần quản người khác. Kế hoạch của Duy An không ảnh hưởng đến em.” Mặc Đình khích lệ Đường Ninh. Anh chỉ cần Đường Ninh vui vẻ, điều cắm ky nào cũng có thể phạm, kế hoạch của ai cũng không cần quan tâm. Chỉ cần Đường Ninh có thể bày tỏ cảm xúc không tốt trong lòng.
“Vâng, em biết rồi.” Đường Ninh gật đầu, ngầm chấp nhận sự ủng hộ của Mặc Đình dành cho cô.
Mặc Đình đau lòng ôm Đường Ninh vào lòng, nhẹ nhàng xoa tóc cô: “Cho nên, anh nhất định phải đưa em lên vị trí cao nhất, bởi chỉ có như vậy, những người khác mới không đuổi kịp và cũng không dám đánh chủ ý lên em nữa.”
Đường Ninh biết dụng tâm của Mặc Đình, cũng ôm chặt lấy anh…
“Em chỉ biết bát cứ lúc nào, chúng ta cũng là một cặp vợ chồng bắt khả chiến bại, vậy là được rồi.”
“Đó là tất nhiên!”
Sau khi thăm Đường Ninh, Mặc Đình từ khách sạn đi ra, lập tức phân phó Lục Triệt: “Công ty TNHH truyền thông Hoa Minh, ngày mai, tôi muốn thấy tin tức công ty này đóng cửa.”
“Còn nữa, lão gia ở chỗ nào?”
*Tôi đưa anh đi.” Lục Triệt lập tức dẫn đường.
Mặc Đình mang theo vẻ mặt anh tuấn đen sì cùng Lục Triệt bước vào sân của ông cụ. Lúc này, ông lão vẫn đang ung dung đứng dưới lồng chơi với lũ chim, vừa nhìn thấy Mặc Đình liền nhanh chóng trồn đi.
“Đừng trốn nữa.” Giọng nói Mặc Đình có chút lạnh lùng: “Từ lúc ông bước ra khỏi sân bay, cháu đã biết ông trở về rồi. Đi ra đi.”
Mặc lão gia nhíu mày, chỉ đành phải đi ra ngoài nhìn cháu trai mình.
Quả là sóng sau đè sóng trước, tiểu tử thối này vào ngày ông trỏ về đã biết rồi, xem ra nhất cử nhất động của ông cũng đều nằm trong tầm mắt của đứa cháu trai bảo bối này.
“Nếu đã nhịn lâu như vậy rồi, sao không tiếp tục nhịn?”
Ông cụ phe phẩy cây quạt hỏi Mặc Đình, thấy Mặc Đình không trả lời, ông lại tự mình nghĩ ra câu trả lời: “Thương vợ.
“Ông còn muốn thử đến lúc nào?” Mặc Đình thực sự có chút không kiên nhẫn rồi, đã cho ông thời gian lâu như vậy, ông còn có ý kiến gì với Đường Ninh?
“Gấp cái gì?” Ông cụ bình tĩnh ngồi xuống bàn đá bên cạnh: “Đợi thời cơ đến, ta sẽ để con bé biết.”
Hai ông cháu nhìn nhau, đương nhiên Mặc Đình biết thời cơ trong lời nói của ông là cái gì, nếu Bạch Thu Sinh muốn làm lớn chuyện, chuẩn bị kéo theo cả đoàn phim thì ông đương nhiên cũng sẽ không khách sáo.
Mặc Đình hừ nhẹ chuẩn bị rời đi, nhưng vào lúc này, ông cụ trừng mắt lên nói với Mặc Đình: “Nha đầu kia vẫn chưa thông qua thử thách cuối cùng của ta, nhưng phía trước biểu hiện coi như có chút nhãn lực.”
Mặc Đình quay đầu trừng ông một cái, coi như cảnh cáo.
Nếu ông còn chơi trò gì quá đáng, anh sẽ phải ra tay giúp người.
Sau khi số điện thoại của Đường Ninh bị tiết lộ, bên ngoài đã thu hút một vòng chú ý mới. Bạch Thu Sinh thấy Duy An trở lại đoàn phim, trong lời nói cũng bắt đầu có ý vị ám chỉ.
“Đạo diễn Duy, bộ phim này cứ quay như vậy còn có ý nghĩa hay không?”
Duy An nhìn Bạch Thu Sinh, trong mắt hiện lên ý cười: “Là tôi không quản nghiêm đoàn phim. Vì vậy mới lộ ra chuyện xấu và chuyện số điện thoại. Trách nhiệm nằm ở tôi.”
“Đạo diễn Duy, chúng ta đều biết chuyện gì đã xảy ra, anh đừng vòng vo với tôi.” Bạch Thu Sinh dường như muốn chắc chắn chuyện này, cùng kéo theo Duy An xuống vũng bùn.
Lần này, đáy mắt Duy An ẩn dấu một tia sắc bén, nhưng cuối cùng vẫn cười: “Chờ hai ngày nữa, hai ngày nữa sẽ có tin tức, đến lúc đó sẽ có tin trọng đại công bó.”
“Tôi nhất định sẽ giúp anh.” Bạch Thu Sinh nghĩ rằng Duy An cũng đã hạ quyết tâm thay Đường Ninh, nên hắn quyết định lại hạ một liều thuốc mạnh nữa cho đoàn phim.
Duy An hiểu tâm tình của hắn, đợi hắn rời đi liền đi tìm Mặc lão gia: “Xem ra Bạch Thu Sinh này còn muốn tung ra đại chiêu.”
“Đó là thời cơ tốt để chỉnh hắn ta….”
Mặc lão gia ám thị Duy An.
Xét cho cùng, Bạch Thu Sinh ở trong đoàn phim của Duy An, anh muốn nắm trong tay hành tung của Bạch Thu Sinh vẫn tương đối dễ dàng.
Duy An gật đầu, trong lòng giống như gương sáng, đã biết hết trình tự phía sau.
Chỉ cần Bạch Thu Sinh bắt đầu hành động bước tiếp theo thì cái lưới này có thể thu được rồi, hơn nữa diễn viên nước ngoài đã đàm phán xong. Anh ấy chậm nhát là ba ngày sau sẽ đến Thịnh Kinh, nói cách khác, còn rất nhiều thời gian.
“Thực không muốn công khai thân phận… Tôi còn chưa chơi đủ.”
“Vậy ông không cần công khai, tôi cũng có thể dọn dẹp tên cặn bã đó.” Duy An mỉm cười nói.
“Không được, tiểu tử thối kia vừa đến cảnh cáo… Nếu ta lại chơi gian nữa, có thể sẽ bị đánh chết trên bờ cát mát.
Ta vẫn là kiềm chế một chút.” Mặc lão gia nhỏ giọng lẫm bẩm, bất kể như thế nào Hải Thụy bây giờ do Mặc Đình quản lý. Cho nên ông ít nhiều phải chú ý đến thân phận tổng tài của Mặc Đình, cho anh chút thể diện.
“Mặc lão còn sợ Mặc Tổng hay sao?”
“Vua nào triều thần náy, hiện tại là thiên hạ của nó, ta chỉ ăn chơi nhảy múa, tốt hơn là không nên đụng vào, nếu không ăn không được sẽ phí, vậy thì quá không có lợi rồi.”
Ông cụ không khỏi tính toán cần thận.