Đêm nay Hứa Hân ở bên cạnh đạo diễn không ngủ được, đạo diễn cũng biết Hứa Hân đang hoảng sợ cái gì, chỉ có thể cong môi chìm trong bóng tối rồi tự mình đi vào giấc ngủ.
Cũng may là ông ta nghe lời Đường Ninh, nên sẽ không bị người phụ nữ hung ác này tính kế, nếu không hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nỗi.
Ngày mai, xem cô ta muốn diễn kịch thế nào.
Có thể thấy, Đường Ninh đúng thật như lời đồn bên ngoài, không chỉ khiến người nể phục trong diễn xuất, mà còn nghiêm khắc trong việc kiềm chế bản thân không để lộ ra ngoài.
Thực sự đã gặp một cao nhân.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Hân muốn dậy càng sớm càng tốt, có gắng làm gì đó để cứu vớt, nhưng điều cô ta không ngờ là đạo diễn đã dậy sớm hơn.
“Để không trì hoãn việc quay phim, chúng ta hãy đi sớm.”
Hứa Hân bắt tay thật chặt, có gắng nói ra sự thật, nhưng cô ta vẫn không thể thu hết can đảm này cho đến khi hai người đi ra ngoài, sắc mặt Hứa Hân ngày càng trở nên khó coi, hoàn toàn tái nhợt.
“Sao vậy? Có khó chịu không?” Đạo diễn quan tâm hỏi cô ta: “Em nghe nói phụ nữ mang thai tinh thần không ổn định, thân thể không thoải mái. Chúng ta nhanh đến bệnh viện khám xem.”
“Không phải…” Hứa Hân lắc đầu.
“bi thôi.” Đạo diễn lái xe đưa Hứa Hân trực tiếp đến khoa sản của bệnh viện gần đó, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, Hứa Hân nắm chặt tay muốn chạy trốn, nhưng đạo diễn không cho cô ta cơ hội gì, ngay cả khi cô ta đi vệ sinh, ông ta cũng chờ đợi ở cửa.
Ngay sau đó, Hứa Hân được đẩy vào phòng kiểm tra siêu âm, Hứa Hân cũng lo lắng chuẩn bị kỹ lý do tại sao không có thai.
Vài phút sau, khi đạo diễn nhận được báo cáo kiểm tra của Hứa Hân, sắc mặt của ông ta trở nên rất khó phân biệt.
“Không phải em nói em mang thai sao?”
“Em đã kiểm tra bằng que thử thai và trên đó thể hiện em đã có thai.” Hứa Hân biện hộ.
“Que thử thai đâu? Đừng nói với tôi vật quan trọng như vậy em đã ném đi rồi.”
“Em ném nó rồi…” Hứa Hân cúi đầu đáp.
“Sau đó em vứt ở đâu? Tôi sẽ tìm, cho dù là bãi rác tôi cũng sẽ tìm ra.” Sau đó, đạo diễn kéo Hứa Hân đi về phía trước, cảm thấy rất phấn khích: “Em có biết không? Tôi nghĩ em thực sự có thai và còn thông báo chuyện tôi ly hôn với vợ cũ? Nhưng còn em thì sao? Em đã làm gì với tôi vậy?”
“Em muốn gì sao thì muốn, tùy em…” Nói xong, đạo diễn thả Hứa Hân xuống, trực tiếp lái xe trở lại trường quay.
Mà Hứa Hân đang đứng ở lối đi của bệnh viện, nắm chặt tay tức giận, bởi vì cô ta biết rất rõ rằng bây giờ chỉ cần đạo diễn thông báo rằng cô ta không có thai, thì cô ta tiêu chắc rồi. Đạo diễn vì cô ta mà làm nhiều chuyện như vậy, nhưng là cô ta lại cố ý lừa gạt, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng biết bên ngoài phun nước bọt cũng có thể nhấn chìm cô ta.
Đạo diễn trở lại phim trường bắt đầu làm việc như thường lệ, cứ như Hứa Hân không hề xảy ra chuyện gì.
Bởi vì ông ta biết rất rõ rằng dù Hứa Hân có làm loạn thế nào bây giờ cũng không ảnh hưởng đến đoàn phim.
Ngay khi hoàn thành cảnh quay buổi sáng, đạo diễn đã bước đến bên cạnh Đường Ninh, xin lỗi và nghiêm túc cảm ơn: “Cảm ơn lời nhắc nhở của cô, không để cho tiện nhân Hứa Hân làm lớn chuyện. Việc cô ta mang thai đúng thật là giả.”
“Đạo diễn, tôi vì đoàn phim, không phải vì lấy lòng ông.”
*Tôi biết.” Đạo diễn gật đầu: “Cho dù thế nào thì cô đã giúp tôi một việc lớn, sau này nếu có chuyện gì chết cũng không từ chối.”
Đường Ninh cười không nói gì. Miễn là đạo diễn có thể rút ra bài học trong tương lai và không bị mới thứ tươi đẹp lừa, đó sẽ là cách trả ơn lớn nhất cho cô rồi.
“Đừng lo lắng, với ” Người sống sót “, cô chắc chắn sẽ lại giành được giải thưởng ảnh hậu.”
Hứa Hân lúc này đang trồn trong bóng tối, nhìn thấy đạo diễn đang nói chuyện với Đường Ninh, tuy rằng cô ta không nghe rõ, nhưng cô ta luôn cảm thấy sự việc này ít nhiều có liên quan đến Đường Ninh.
Chỉ có Đường Ninh mới có loại phương pháp này để cứu vớt thất bại.
Nghĩ đến đây, Hứa Hân không khỏi siết chặt tay…
Lại là Đường Ninh…