“Ừ. Đến rồi.” Đường Ninh gật đầu, “Vậy Mặc tiên sinh, anh đến chỗ làm với em để bị mắng à2”
Mặc Đình không trả lời, thay vào đó, anh mở cửa bước xuống xe, sau đó đi vòng ra phía sau xe, đi đến bên cửa của Đường Ninh, sau khi mở ra, anh đưa tay về phía cô.
Lúc này, đám phóng viên cũng vây quanh anh, nhưng bởi vì Mặc Đình ở đó, họ không dám đến quá gần Đường Ninh.
Dù sao thì câu trả lời cũng sẽ được bật mí trong một buổi họp báo sau, phải không?
Bây giờ, ngay cả khi họ hỏi lại Đường Ninh, Đường Ninh sẽ không trả lời …
“Đi thôi, sắp bắt đầu rồi.”
Không biết Đường Ninh đã tổ chức bao nhiêu cuộc họp báo kể từ khi cô ra mắt trong ngần ấy năm. Giống như bất kỳ cuộc họp báo nào trước đây, co rất nhiều phóng viên, tiếng đèn flash của máy ảnh tràn ngập trong hội trường và vô số máy quay.
Những người này muốn tin tức bùng nổ mãnh liệt nhất ngay cả khi nó không phải sự thật.
Không chỉ vậy, họ còn kèm theo ánh mắt tra hỏi, từng người một như một chiếc máy được lập trình sẵn.
Vì cái chết của Hứa Hân, mặc dù không liên quan đến Đường Ninh nhưng cô vẫn tôn trọng người đã khuất. Cô mặc một chiếc váy dài màu đen và trang điểm nhẹ nhàng.
Mọi người thấy cô bước trên đôi giày cao gót màu đen, dưới sự bảo vệ an toàn, cô bước lên bục phát biểu. Lần này Mặc Đình chỉ ngồi dưới sân khấu với vai trò là một khán giả mà thôi.
Nhưng phóng viên nhìn tháy Mặc Đình, không khỏi dáy lên một cảm giác sợ hãi trong lòng.
Đường Ninh xoay người nhìn xuống dưới sân khấu, nhìn những ánh mắt háo hức khao khát “sự thật”, rồi nhẹ nhàng chào hỏi mọi người.
“Mọi người buổi sáng tốt lành.”
“Đường Ninh, mọi người đều mong chờ nghe ý kiến của cô về sự việc của Hứa Hân.” Phóng viên có chút sốt ruột hỏi: “Cô có thể cho chúng tôi biết những tin đồn bên ngoài kia rốt cuộc có phải là thật không? Nguyên nhân cái chết của Hứa Hân là gì?”
“Đúng vậy, Đường Ninh, cái chết của Hứa Hân vẫn luôn không rõ ràng, gây hoang mang dư luận, cô có thể nói cho mọi người biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”
“Không rõ ràng?” Nghe xong câu hỏi của phóng viên, Đường Ninh không khỏi nhắc lại: “Chỗ nào không rõ ràng?
Phía cảnh sát đã kết án rồi, chỉ là mọi người vẫn không tin mà thôi.”
Tất cả các phóng viên đều bày ra vẻ mặt cô bớt bớt lại, bởi vì họ không tin trong chuyện này không có thêu dệt gì.
Chỉ là sợ Mặc Đình nên đến bây giờ vẫn chưa có một lời lẽ khó nghe nào thốt ra khỏi miệng họ cả.
“Chuyện của Hứa Hân đã ảnh hưởng rất lớn đến sự nghiệp của cô, cho dù là vì điều gì, cô cũng nên nói cho mọi người biết sự thật.”
Phóng viên cố gắng dùng vấn đề sự nghiệp để gây áp lực cho Đường Ninh…
Đường Ninh nhếch miệng cười, nhìn đám phóng viên hôi lâu, cuối cùng mới lên tiếng: “Được thôi, nếu mọi người muốn biết sự thật, vậy thì tôi sẽ nói cho mọi người biết.”
Nghe câu nói này của Đường Ninh, ánh mắt đám nhà báo.
đột nhiên sáng lên.
Cho dù Đường Ninh nói sự thật hay bịa chuyện, đối với họ mà nói đều có nghĩa lad chủ đè, là nhiệt độ, là nhiệm vụ và còn có tiền thưởng.
“Tôi và Hứa Hân chỉ là quan hệ hợp tác, không có quen thân gì, cũng không có bắt kỳ quan hệ cạnh tranh…”
‘Cô đang muốn gạt phất đi quan hệ giữa cô và Hứa Hân phải không?” Phóng viên hỏi tiếp: “Cô có dám nói cô chưa từng chèn ép cô ấy không?”
Đường Ninh nghe câu hỏi sắc bén của đối phương, bật cười đáp: “Tôi quả thực là từng chèn ép cô ấy!”
Đường Ninh vẫn luôn rất cẩn thận, nhưng hôm nay cô đã thừa nhận trước công chúng rằng cô đã chèn ép Hứa Hân.
Cô từng chèn ép Hứa Hân!
Đã từng chèn ép!