Thấy trong nhà lúc này là một đống hỗn độn, Lục Triệt không đi vào phòng ngủ dỗ dành chị Long mà dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ rồi mới gõ cửa gọi tên chị Long: “Man à.”
“Con gái em đâu?” Chị Long vừa mở cửa liền hỏi.
“Anh đồng ý đưa t*ng trùng cho bà Lục để bà ấy đi làm thụ tinh ống nghiệm, bà ấy đồng ý trả con gái cho chúng ta, đổi lại anh và bà ấy đoạn tuyệt quan hệ.”
“Anh…”
“Yên tâm, bà ấy không có được anh đâu, anh có sắp xếp khác, đừng lo lắng.” Lục Triệt ôm lây vai chị Long nói: “Anh không tin bà ấy có thể tiếp tục điên hơn nữa.”
Chẳng có ai bằng lòng đối với mẹ của mình như vậy, nhưng tiền đề là người mẹ đó có yêu thương con cái của mình hay không.
Đừng nói là còn có chị Long mắc kẹt ở giữa, cho dù không có chị Long, nếu sớm cho cậu ấy biết được mẹ mình điên cuồng như vậy, thì cậu ấy cũng không dễ dàng tha thứ.
“Được rồi, sau khi đón con về, em muốn chuyển nhà.” Chị Long nói thẳng với Lục Triệt: “Em hy vọng từ giờ trỏ đi, cuộc sống của em sẽ không xuất hiện những con người độc ác như vậy nữa.”
Lục Triệt ôm chị Long vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng chị an ủi: “Anh xin lỗi, là do anh không xử lý tốt quan hệ giữa hai người.”
“Thôi bỏ đi, mẹ anh như vậy, chẳng ai có thể dung hòa được, em không chọc được nhưng em trốn được.”
“Ngày mai xem kịch hay.”
Nói xong, hai vợ chồng họ đi tắm rồi nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau.
Chị Long không đi cùng, chỉ có một mình Lục Triệt xuất hiện ở cổng bệnh viện. Để mọi việc có thể thuận lợi tiến hành, Lục Triệt dùng chút quan hệ nhờ bệnh viện giúp đỡ một chút.
“Thứ mẹ muốn ở chỗ bác sĩ, tôi đã làm theo mong muốn của mẹ, con gái tôi đâu?” Khoảng tầm 1 tiếng, Lục Triệt quay về chỗ mẹ Lục hỏi thăm tăm tích của con gái: “Nếu mẹ nuốt lời, vậy thì đừng mơ đến cháu trai.”
Mẹ Lục hừ một tiếng, nhìn bác sĩ sau lưng Lục Triệt rồi gật đầu, lúc này mới nói với Lục Triệt: “Ở trên xe của mẹ, có người chăm sóc.”
*Tôi xin nói rõ ràng, từ giờ phút này trở đi, tôi không còn là con trai của bà nữa. Sau này bất cứ chuyện gì của bà cũng không liên quan đến tôi, bao gồm cả đứa cháu trai của bà, tôi cũng không cần.”
“Hừ, yên tâm đi, mẹ sẽ không đến tìm con, mẹ và cha con sẽ nuôi nắng.”
“Tùy bà.”
“Mẹ nhất định sẽ khiến cháu trai của mẹ xuất chúng hơn đứa con gái quý giá của con.”
Lục Triệt nhìn mẹ Lục đầy ẩn ý, đồng thời lưu đoạn ghi âm trong điện thoại, sau đó đi thẳng ra ngoài bệnh viện, đi ra xe đón con gái mình.
Mẹ Lục nhìn Lục Triệt rời đi, cười lạnh nói: “Bây giờ con không quan tâm, cho rằng trai gái đều như nhau, chờ đến khi già rồi mới biết, không có con trai bên cạnh mới đáng thương làm sao, cứ chờ xem.”
Quay lại xe, chị Long nhìn thấy con gái bảo bối của mình mới thở phào nhẹ nhõm mà hỏi Lục Triệt: “Anh rốt cuộc đã làm gì vậy?”
Lục Triệt cười đáp: “Anh dùng hàng có sẵn trong bệnh viện, nếu bà ấy thích cháu trai như vậy, thì để bà ấy nuôi cho đủ.
“Vậy thì sớm muộn gì bà ấy cũng biết đó không phải là cháu ruột.” Chị Long có chút lo lắng.
“Em yên tâm, anh không thể để con trở thành cô nhi, nếu bà Lục không nuôi, đến lúc đó sẽ có người nuôi.” Lục Triệt đáp: “Cũng coi như giúp người ta hoàn thành tâm nguyện.”
Chị Long không biết Lục Triệt có tính toán gì nhưng chị tin tưởng Lục Triệt, anh làm việc gì nhất định có chừng mực, dù sao đây cũng là một sinh mạng.
Nếu Lục Triệt đã sắp xếp ổn thỏa thì chị cũng nên yên lòng thôi…
“Sau này bà Lục sẽ không tới nữa chứ?”
“Chúng ta sẽ chuyển nhà ngay.” Lục Triệt hôn lên trán chị Long.
“Sau này anh đừng để lạc mắt con nữa.” Chị Long cảnh cáo Lục Triệt.
Lục Triệt ra sức gật đầu…