“Đây đương nhiên có thể vì là chuyện riêng tư của em, nhưng thời gian phải nhanh chóng, néu không bên ngoài sẽ điên cuồng đem Tình Lam ra ngũ mã phanh thây.”
“Em hiểu rồi, em đi chuẩn bị ngay.” Nói xong, Lâm Thiển liền cúp điện thoại.
Đường Ninh nhìn điện thoại, hít sâu một hơi, nhìn xuống đứa con trai nhỏ đang bò dưới chân mình, cô ôm cậu bé lên: “Tiểu ngốc, con có phải tháy cha về?”
Mặc Đình bước vào phòng khách, ôm lấy Tử Hi từ tay Đường Ninh: “Anh đã xem tin tức. Đây là kiệt tác của Quyền Tử Dạ. Chỉ cần anh ta và Lâm Thiển không dứt khoát thì sẽ là một nguy cơ tiềm ẩn.”
“Em biết, vì vậy em đã đề cập với Lâm Thiền giải pháp cơ bản, để cô ấy lựa chọn giữa sự nghiệp và Quyền gia.”
Đường Ninh nhìn chằm chằm vào Mặc Đình trả lời: “Quyền Tử Dạ rất quan tâm đến Lâm Thiển, nhưng Lâm Thiển lại là người không bao giờ thừa nhận thắt bại, vì vậy em nghĩ rằng giữa họ vẫn sẽ cứ dây dưa.”
“Cha… cha.” Hai vợ chồng đang bàn bạc việc chính sự, nhưng chưa bao giờ ngờ tới những lời này lại đột nhiên xuất hiện trong miệng Tử Hi trong lòng Mặc Đình.
Cậu bé gọi cha!
Người đầu tiên cậu bé tập gọi vậy mà lại là cha.
Đường Ninh không khỏi ghen tị: “Tại sao chứ?”
“Người mà Tử Thần gọi đầu tiên chắc chắn là mẹ.” Mặc Đình một tay ôm Tử Hi, tay kia an ủi cô: “Không có gì phải ghen tị.”
“Nể tình em yêu anh như vậy, tha thứ cho hai cha con đấy.”
Bởi vì đứa bé phân tán một phần sự chú ý của cô, Đường Ninh cũng không hồi hộp như Lâm Thiền, rốt cuộc thì bọn họ đặt niềm tin lên người của Tỉnh Lam, nếu như Tinh Lam có bất cứ điều gì ngoài ý muốn, vậy thì truyền thông Cự Tinh sẽ hoàn toàn bị nguy hiểm.
Ăn cơm tối xong, thấy Đường Ninh dỗ hai đứa nhỏ ngủ, Mặc Đình đi vào phòng làm việc nhẹ nhàng gọi điện thoại khẩn cấp cho Lục Triệt: “Chào hỏi giới truyền thông, có gắng đừng để sự tình loan rộng.”
Lục Triệt là một người thông minh, cậu ấy lập tức hiểu ý của Mặc Đình: “Chủ tịch đừng lo lắng.”
Giờ phút này, Lâm Thiển đang rất chật vật, néu không phải chuyện của Quyền Tử Dạ, cô ấy không muốn dính dáng đến nhà họ Quyền một chút nào. Bởi vì cô ấy đã có thể tưởng tượng được vẻ mặt ghét bỏ của mẹ Quyền khi biết được cô ấy để lộ thân phận là nhị tiểu thư nhà họ Quyền ra ngoài.
Nhưng vì Tinh Lam, cô ấy cảm thấy mình phải hy sinh một điều gì đó, nhân cơ hội này cô ấy cũng phải nói với Quyền Tử Dạ đừng lãng phí thời gian cho cô ấy nữa.
“Lâm Thiển, liệu có phải tôi sắp bị em gái tôi phát hiện không?” Tinh Lam hỏi Lâm Thiễển: “Tôi nghĩ bây giờ tôi rất bắt an.”
“Đừng lo lắng.” Lâm Thiển bảo vệ bên cạnh Tinh Lam: “Tin tưởng tôi, sau đêm nay, mọi chuyện sẽ trở lại như xưa.”
Tinh Lam gật đầu vỗ vỗ vai Lâm Thiển: “Nghỉ ngơi sớm một chút.”
Lâm Thiển cười đáp lại, sau đó cô ấy cầm chụp ảnh gia đình của nhà họ Quyền và liên lạc với giới truyền thông: “Truyền thông các người đừng cố truy tìm danh tính của Tinh Lam nữa, vì Quyền Tử Dạ xuất hiện dưới nhà cô ấy hoàn toàn là vì anh ta đang tìm tôi.”
Người kia đang cầm điện thoại, nghe Lâm Thiền giải thích xong liền mỉm cười: “Cô là người đại diện, Quyền Tử Dạ tìm cô làm gì? Cô không thể bịa ra chuyện vớ vẫn.”
“Bởi vì tôi là em gái của anh ta.” Nói xong, Lâm Thiển dùng điện thoại di động đăng ảnh cho đối phương: “Tôi là con gái nuôi của nhà họ Quyền và là em gái của Quyền Tử Dạ, các người tin rồi chứ?”
Đối phương nhìn thấy bức ảnh, lúc này mới gật đầu: “Ừm, tôi biết cô muốn làm rõ chuyện này. Ngày mai tôi sẽ công bố sự thật. Đây cũng là thông tin độc quyền.”
“Vậy thì làm phiền anh, phóng viên Tần.”
Sau khi Lâm Thiển liên lạc với giới truyền thông, cô ấy lấy chìa khóa xe và đến căn hộ của Quyền Tử Dạ.
Quản gia bị sốc khi Lâm Thiển quay lại: “Nhị tiểu thư…”
“Không liên quan gì đến ông.” Lâm Thiển đi ngang qua quản gia, trực tiếp phát hiện Quyền Tử Dạ đang xem kịch bản trong phòng: “Em vừa mới công bố quan hệ của chúng ta với giới truyền thông, anh trai, em nói với mọi người rằng em là con gái nuôi nhà họ Quyền, như thế này anh có hài lòng không?”
Quyền Tử Dạ nhíu mày, tự hỏi Lâm Thiển bỗng nhiên phát điên cái gì: “Em tại sao lại làm chuyện này?”
“Em phải hỏi anh mới đúng, tại sao lại phải lan truyền chuyện anh và Tinh Lam mập mờ? Cô ấy không cần công khai, vì vậy để chuyển hướng sự chú ý của công chúng, em chỉ có thể hy sinh bản thân mình.” Lâm Thiền lạnh lùng nói: “Cô ấy là một người rất đáng thương, bị đánh cắp danh hiệu quán quân. Anh có thể đừng đặt niềm hạnh phúc của mình vào nỗi đau khổ của người khác được không?”