“Chị nhìn kìa, hôm trước chị cá với em là cô gái đó sẽ bị loại, nhưng hôm nay cô ấy…”
*Cô ấy đã bị loại rồi, là em không xem chương trình phát lại mà thôi.” Lâm Thiển nhướng mày nói: “Hơn nữa, trong khi thi, cô ấy còn bị giám khảo mắng cho một trận.”
“Thật sao?” Tinh Lam hỏi lại, kinh ngạc nhìn cô gái đó một cái.
“Xinh đẹp, cũng chẳng có ích gì sao?”
“Cuộc thi bắt đầu rồi…”
Tinh Lam nắm chặt điện thoại, trong lòng vẫn bồn chồn lo lắng, bởi vì cô ấy biết Lý Xán đã giăng sẵn bẫy đang chờ.
cô nhảy xuống.
Lâm Thiển nhìn ra Tinh Lam đang lo lắng, vội vàng an ủi: “Không sao đâu.”
Quả nhiên, chỉ vài phút sau, điện thoại của Tinh Lam bắt đầu rung, cô liếc nhìn số điện thoại lập tức nói với Lâm Thiển: “Em ra ngoài nghe điện thoại.”
“Nhanh quay lại đó.”
Tinh Lam gật đầu, sau đó rời khỏi hội trường rồi đi đến một lối đi để nghe điện thoại. Sau đó, cô không nói tiêng nào với Lâm Thiển mà đi thẳng ra khỏi cửa kính của tòa nhà. Lý Xán đứng cách đó không xa, tận mắt thấy cô rời đi.
“Chị gái à, chị thật là ngây thơ.” Lý Xán nhếch môi cười lạnh, sau đó đeo kính râm rời đi.
Tinh Lam bắt một chiếc xe, nhưng chưa đi được bao lâu thì đã bị một chiếc xe khác đâm vào, hai tài xế thương lượng lái xe sang một bên để giải quyết, còn chuyện gì xảy ra sau đó thì không biết được rồi.
Lâm Thiển biết Tinh Lam ra ngoài làm gì rồi, nhưng chỉ cách cuộc thi bắt đầu có vài phút thôi. Nếu Tinh Lam không về kịp, tổ tiết mục sẽ hủy tư cách thi của cô ấy.
Nhưng thật may, chẳng bao lâu sau Tinh Lam đi vào từ phía sau, nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Lâm Thiền.
Lâm Thiển nghiêng đầu dựa vào vai Tinh Lam nói: “Vừa rồi Lý Xán ở bên ngoài.”
Tinh Lam thay đồ trở về, cũng có nghĩa là đã có người thay cô đi ‘chào hỏi’ quản lý của Lý Xán rồi.
“Em biết.” Tinh Lam đáp: “Em phải cho Lý Xán biết, trình độ ca hát của cô ta thật sự là rác rưởi.”
“Lên sân khấu đi, cố lên.”
Lần này, Đường Ninh không có chỉ dẫn, vì cô muốn Tinh Lam tự mình phán đoán, phải làm sao để đạt được kết quả ổn định nhất.
300 vào 100, mỗi đội 3 người, chọn 1 người, hai người bị loại.
So với những gì đã nói trước đây, 300 người này, bất kể năng lực ra sao nhưng có cơ sở vô cùng vững chắc.
Vì vậy, những chiến thuật sử dụng trước đây không còn hữu dụng nữa nhưng cô không còn cách nào khác bởi vì lần này là do giám khảo ra đề. Mỗi thí sinh khi bước lên sân khấu đều vô cùng thấp thỏm.
Chớp mắt đã đến lượt Tinh Lam, trên sân khấu càng ngày.
càng sáng chói và nghiêm túc ấy, Tinh Lam có thể cảm nhận được yêu cầu của giám khảo đối với thí sinh càng ngày càng cao.
*Thí sinh 115, trước khi bắt đầu bài thi, mời em chia sẻ một chút về lý do tham gia cuộc thi.”
Bốn vị giám khảo nhìn rất trang nghiêm, có lẽ họ không thích những lời nịnh hót đâu nhỉ?
Tinh Lam nhìn giám khảo cúi người chào sau đó cầm mic lên trả lời: “Bởi vì có người đã đánh cắp ước mơ của em, đánh cắp cuộc sống của em, em muốn lấy lại những thứ thuộc về mình.”
“Tôi cứ nghĩ rằng em sẽ nói những thứ đại loại như là bởi vì em từ nhỏ đã đạt rất nhiều giải thưởng về ca hát…”
Giám khảo rất thích thú khi Tinh Lam không đi theo những câu trả lời cũ rích: “Có lẽ em là một thí sinh có câu chuyện, vậy bắt đầu đi, tôi tin rằng sau cuộc thi này, em sẽ kể cho chúng tôi nghe về câu chuyện của mình.”
Tinh Lam lại một lần nữa cúi người.
Ngay sau đó, sân khấu tối sằm lại, ánh đèn trắng sáng chiếu vào cô, Tinh Lam tập trung hết sức lắng nghe nhạc dạo đầu của bài hát, rồi khẽ mỉm cười…