Ông xuất gia giữa chừng, chuyển từ kiến trúc sư sang làm đạo diễn, từ lâu đã có ý tưởng đưa đất nước bước lên con đường hiệu ứng đặc biệt nhưng không có ai sẵn sàng bỏ chỉ phí.
Vì vậy ông dường như không có tác phẩm nào cả,, có kịch bản tốt nhưng không có người đầu tư.
Vì lý do đó mà ông ấy bị trầm cảm và hiện đã rời khỏi giới ở cùng gia đình, tĩnh dưỡng trên một hòn đảo tư nhân nhỏ.
Đường Ninh muốn mời ông ấy xuống núi, vì cô muốn hoàn thành tâm nguyện của vị đạo diễn già, làm ra một bộ phim bom tấn khoa học viễn tưởng mà người trong nước phải xuýt xoa.
Sau khi nghe Đường Ninh miêu tả, Mặc Đình nói với Đường Ninh: “Nếu em thật sự muốn đầu tư một bộ phim như vậy thì phòng vé nhất định phải rất khả quan nếu không em sẽ không thể kiếm lại được tiền vốn.”
“Em đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.” Đường Ninh nghiêm túc nói với Mặc Đình: “Anh biết em nghiêm túc thế nào mà.”
Mặc Đình trầm mặc vài giây, sau đó mới nhẹ nhàng xoa tóc cô: “Em muốn làm thì cứ làm đi, phá sản rồi thì về đây anh nuôi…”
Mặc Đình không ngăn cản hành động điên cuồng này của Đường Ninh, dù gì anh cũng hiểu tham vọng của vợ.
mình.”
Chuyện Đường Ninh muốn làm thì sẽ không thể ngăn cản được.
“Vậy thì em phải rời Thịnh Kinh hai ngày.” Đường Ninh ôm cổ Mặc Đình nói: “Em muốn đích thân đi mời ông Kiều Sâm, Đình…”
Mặc Đình xoa trán Đường Ninh, rồi ôm chặt cô: “Em muốn gì anh sẽ đều cho em.”
Vợ chồng, vốn dĩ nên giành được thành tựu chung.
Đường Ninh cũng ôm chặt Mặc Đình còn chủ động cởi đồ của anh ra, hai người hôn nhau điên cuồng, chỉ là lâu như: vậy rồi nhưng tình cảm vẫn còn nóng hỏi…
Sau đó hai người ở ngay phòng khách, Mặc Đình chiếm lại chủ quyền, đặt Đường Ninh lên sofa, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, hai người thân mật dính chặt lấy nhau…
Hai cơ thể quần quýt lấy nhau giống như đang đánh nhau, cảm giác si mê khiến hai người dường như phát điên… .
||||| Truyện đề cử: Nuông Chiều Riêng Em |||||
Trải qua vô số lần ân ái nhưng đêm nay là lần đầu tiên Đường Ninh bị rút cạn sức lực, đến cả đi lên lầu cũng rất vất vả.
Xong chuyện, Mặc Đình ôm Đường Ninh muốn đi vào phòng ngủ, nhưng hai người vẫn dính lấy nhau, trong cơn mơ màng Đường Ninh không khỏi lắm bẩm: “Không…
không muốn nữa.”
Đây là lần đầu tiên buông bỏ dục vọng, bởi vì Mặc Đình chỉ muốn ăn sạch Đường Ninh, chỉ muốn ở bên cạnh người phụ nữ này mãi mãi.
Mặc dù thể lực yếu nhưng Đường Ninh vẫn nhớ là sáng sớm mai phải đi xa, nhưng khi cô thu dọn mọi thứ chuẩn bị đến gara lái xe đi thì nghe thấy dưới lầu vang lên tiếng còi xe.
Đường Ninh nhìn xuống thì thấy Mặc Đình đang ngồi trong xe ngoắc tay với cô.
Đường Ninh vội hỏi: “Lúc nãy anh vẫn đang ngủ mà?”
“Đi thôi, anh đưa em đi.” Mặc Đình nói.
“Anh phải đến công ty…”
“Em nghĩ anh nỡ bỏ mặc em một mình đến hoang đảo sao?”
Đường Ninh khẽ cười gật đầu, cuối cùng đã thỏa hiệp: “Tụi nhỏ thì sao?”
“Có mẹ tới chăm sóc rồi.” Nói xong, chờ Đường Ninh lên xe, Mặc Đình lập tức khởi động, hai vợ chồng cùng nhau lên đường.
Nhớ tới trận điên cuồng tối qua, Đường Ninh không khỏi liếc trộm người đàn ông bên cạnh, phát hiện ra anh tràn đầy khí lực, trạng thái hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì.
“bi tới đó khoảng 4 tiếng, em ngủ một chút đi, tối qua cũng không nghỉ ngơi được máy.” Mặc Đình nói đầy ẩn ý.
Đường Ninh trừng mắt nhìn anh khẽ hừ một tiếng, lúc này.
cô mới lấy tài liệu ra tìm hiểu cuộc đời của Kiều Sâm.