“Vì cứu người nên bị thương, cô có biêt nâu ăn không?”
Lý Cần ôm bụng hỏi.
Lâm Thiển liếc Lý Cận gật đầu: “Biết một chút.”
*Tôi đói rồi!”
Lâm Thiển lại sững sờ, ý gì vậy? Người đàn ông này thật sự coi cô là đối tượng xem mắt rồi sao? Tại sao không hỏi cô có muốn hay không?
“Trừ cô ra hiện tại tôi không quen biết người phụ nữ nào khác.” Lý Cần lạnh giọng giải thích: “Coi như để cô báo đáp ân tình lần trước đi.”
Nói đến đây, Lâm Thiển cuối cùng gật đầu: “Được rồi, anh nằm đó đi, muốn ăn gì?”
“Tùy cô.”
Nói xong, Lý Cẩn đi vào phòng ngủ. Còn Lâm Thiển cứ vậy mà làm đầu bếp miễn phí cho Lý Cẩn. Người đàn ông này quả thật tràn đầy sự nguy hiểm và bí ẳn. Nhưng cô không biết tại sao, mọi yêu cầu của anh ta cô không cách nào từ chối được.
Nhìn vẻ mặt của anh ta chắc bị thương cũng không nhẹ đâu?
Lâm Thiển làm một vài món đơn giản rồi nhẹ nhàng đi đến phòng của Lý Cần. Nhưng cô nhìn thấy anh ta đang tự thay băng cho mình, ở dưới bụng có một lỗ nhỏ rất đáng sợ, là vết thương do súng bắn,
Đây là lần đầu tiên Lâm Thiển cảm nhận được thứ này ở gần cô như vậy.
*Đây chỉ sự cố thôi, cứu được bốn người.”
Lâm Thiển cũng không biết tại sao Lý Cần lại giải thích với cô, nhưng cô cứ vậy mà nghe anh: “Ăn cơm thôi, tôi phải về đây.”
“Tôi tiễn cô…”
“Thôi khỏi, anh cứ nghỉ ngơi đi.”
Lý Cẩn gật đầu, không hề giữ lại.
Lâm Thiển thở phào, xoay người rời khỏi biệt thự, lái xe về nhà. Bởi vì lý trí đang nhắc nhở cô rằng, người đàn ông này rất nguy hiểm.
*Aiyoyo, đi ra ngoài cả buổi chiều, cô đi làm gì vậy?” Tinh Lam xuất hiện sau lưng Lâm Thiền, hỏi.
Lâm Thiển trừng mắt với cô, nhưng lại có chút mệt mỏi.
Nếu là Quyền Tử Dạ, cô sẽ né tránh không chút do dự, nhưng Lý Cần này lại mang đến cho cô một cảm giác phức tạp, vừa muốn trốn tránh nhưng lại muốn lại gần.
Chết tiệt!
Sau khi giải quyết xong chuyện của La Sinh, Đường Ninh đã tái đầu tư vào. việc chuẩn bị cho bộ phim khoa học viễn tưởng. Nhưng việc tự mình làm hậu kỳ đồng nghĩa với việc sẽ phải trải qua rất nhiều khó khăn. Đầu tiên, công nghệ là vấn đề lớn nhất, nhưng điều này không làm mắt đi sự tự tin của Kiều Sâm. Hiện tại, ông ấy đã sẵn sàng đẻ tiếp đón mọi thứ.
“Kịch bản đã chuẩn bị xong.” Kiều Sâm đưa kịch bản cho Đường Ninh: “Đây là bản tóm tắt!”
“Về phần diễn viên, tôi rất muốn cô tham gia, tôi rất tin tưởng vào thái độ và kỹ năng diễn xuất của cô…”
Đường Ninh cầm lấy bản tóm tắt, trong lòng cảm tháy rất phức tạp: “Tôi không định diễn nữa…”
“Tôi biết, nhưng tôi vẫn muốn thử một chút, muốn hỏi cô một câu.” Kiều Sâm đành chịu nhún vai: “Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc.”
Đường Ninh trầm mặc, suy nghĩ vài giây, nhưng cô vẫn kiên trì với lựa chọn của mình: “Tôi có thể chọn diễn viên phù hợp nhất cho ông.”
“Không, đều không phải là cô, tôi hy vọng cô sẽ suy nghĩ lại.”
Đường Ninh cầm tập kịch bản, nhưng chỉ cầm nó mà thôi, cô sợ một khi mở ra sẽ không đóng lại được.
Cô vẫn có thể đóng phim sao?
Chuyện của Hứa Hân xảy ra rồi, cô vẫn có thể được đón nhận sao?
Đường Ninh rất do dự, sau khi trở về nhà, cô ngây người nhìn kịch bản trên bàn. Nêu lúc đâu đã lựa chọn rôi thì không nên hối hận, cái gọi là chọn lọc thì sẽ có chọn và lọc.