Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 1192: Chương 1192: Chương 1190




Thật không may, khi tôi vào núi thì trời đang mưa.

Hạ Hàm Mạt là một người mới, trong số tất cả các khách mời, bất kể là cố định hay không, ngoại trừ Chu Thanh, họ đều không thích cô, đó là điều không còn phải nghi ngờ gì nữa.

Điều này có thể thấy qua thái độ làm việc của các quản lý đối với hai người họ rất tắc trách, đánh giá con người thiếu khách quan.

Vì điều kiện vùng núi có hạn nên đoàn tham gia chương trình không thể ở khách sạn 5 sao như ở Thịnh Kinh được, ở đây chỉ có homestay.

Đạo diễn và Châu Thanh thông qua tính khí nên đã giao căn phòng có điều kiện kém nhát cho một ca sĩ.

Thực ra nói là kém nhưng chỉ là ẩm thấp hơn nhiều so với các phòng khác thôi.

Tuy nhiên, sau khi nam ca sĩ biết chuyện, anh ta hiển nhiên không kén chọn, nhưng tự mình đi tìm Hạ Hàm Mạt nói với cô: “Chị Hạ, em không thể sống ở nơi ẩm tháp, vậy, chúng ta đổi phòng được không? Em dễ bị mắn ngứa lắm.”

Hạ Hàm Mạt không có cách nào khác chỉ có thể nhận lời: “Được.”

Lâm Thiển sau đó trừng mắt nhìn Hạ Hàm Mạc: “Chỉ một lát không để ý đến cô, cô đã nhường phòng cho người khác rồi, phí công anh Châu quá đi mắt.”

“Đây chỉ là chuyện nhỏ.” Hạ Hàm Mạt cười: “Chỉ cần bọn họ nghe lời khi ghi hình, tôi vẫn sẽ nhường phòng.”

“Âm thấp quá đi mắt!” Lam Thiển cau mày nói.

“Tôi có cách.” Nói xong, Hạ Hàm Mạc đi tìm một ít vôi đến rắc khắp phòng: “Cách này rất hữu hiệu.”

“Không chịu nổi cô.” Lâm Thiền lắc đầu đi vào phòng tắm tắm rửa, lúc này Châu Thanh gõ cửa phòng hai người bọn họ.

Hạ Hàm Mạt không ngờ rằng Châu Thanh sẽ đến, nhưng nhận ra sắc mặt của anh ấy có vẻ không ổn.

“Anh Châu……”

“Tại sao cô lại đổi phòng cho người khác? Vị trí của phòng liên quan đến trò chơi ngày mai, cô tự ý làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi của nhân viên hậu trường, bởi vì họ phải mắt thời gian điều chỉnh.”

“Khách mời đưa ra đề nghị, cô phải nghĩ cách từ chối, nhường là không biết giới hạn.”

Hạ Hàm Mạt sững sờ một chút, nhưng là cúi đầu nhận dạy dỗ: “Thực xin lỗi, tại tôi không hiểu chuyện.”

“Bây giờ tôi nghiêm khắc với cô vì cô cần phải trưởng thành. Các nghệ sĩ của Đường Ninh không nên như thế này.

Châu Thanh nói xong liền quay người rời đi.

Hạ Hàm Mạc ở lại đơ luôn tại chỗ.

Bởi vì ChâuThanh mắng cô, cô sẽ vui vẻ tiếp nhận, nhưng câu nói vừa rồi của Châu Thanh dường như chất vấn Đường Ninh.

Lâm Thiển nghe thấy cuộc đối thoại của hai người liền vỗ vai Hạ Hàm Mạc: “Cách tốt nhát bây giờ là cô đừng làm gì cả, cô cũng nên hiểu rằng, nhóm chương trình cũng là một xã hội thu nhỏ, đừng có để bị lừa một cách dễ dàng như vậy.”

Hạ Hàm Mạt gật đầu.

Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người dùng bữa sáng tại homestay, nhưng Hạ Hàm Mạc và Lâm Thiển đã đến muộn.

Tắt cả mọi người đều nhìn hai người, kể cả Châu Thanh.

“Sao muộn vậy?”

Hạ Hàm Mạt lắc đầu giải thích với Châu Thanh: “Căn phòng khá ẩm ướt, sáng nay khi ngủ dậy, tôi thấy rất nhiều côn trùng. Tôi sợ mọi người nhìn thấy sẽ sợ. Vì vậy, tôi đã báo ông chủ của homestay kiểm tra một vòng nên đến muộn.”

“Đúng vậy, nó thực sự làm tôi sợ chết khiếp.”

“Tôi còn chạm vào nó cơ.”

Các khách mời đáp lại ngay lập tức và nhìn Hạ Hàm Mạt với vẻ biết ơn.

“Mau ngồi xuống.” Châu Thanh nghe xong vội vàng nói.

Sự nghĩa hiệp của Hạ Hàm Mạt không phải để nghệ sĩ yêu quý mà là khiến các nghệ sĩ cảm thấy có lỗi trước khi mở miệng yêu cầu điều gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.