Lý Khả Khả dĩ nhiên không muốn đi gặp người mẹ này, đôi mắt cô bé hiện rõ vẻ ghét bỏ, đặc biệt là khi mẹ Lý muốn tiến đến ôm cô bé, cô E liền ngồi xuống đất khóc lớn, đây Đường Ninh dạy cô bé. Đề Tp nữ này từ nay về sau sẽ không n quây rây hai cha con nữa.
“Mẹ là người xấu, mẹ vì tiền mà bỏ mặc con và cha, bây giờ lại muôn nhận lại con, mẹ không phải người.”
“Mẹ chỉ muốn lừa tiền của cha, mẹ thật sự rất tệ.”
Mẹ Lý không hề ngờ rằng Lý Khả Khả lại phản ứng gay gát như vậy, khiến cọn mắt của mọi người xung quanh đều đồ dồn về đây.
“Khả Khả, mẹ yêu con mà…”
“Mẹ chỉ yêu tiền mà thôi, khi con hai tuổi mẹ liền vứt cọn dưới nền tuyết, là cha đã cứu con vê, mẹ thực sự không phải con người.”
“Thấy con bây giờ có thể kiếm tiền, mẹ liên muôn nhận con vê, con muôn ra tòa kiện mẹ.”
Dù thế nào trước hết phải đặt đạo đức lên hàng đầu.
Trước tiên phải để tất cả mọi người hiểu rằng người phụ này bỏ chông, bỏ con, không thể để mẹ Lý có cơ hội.
Cô bé diễn rất tốt, khiến cho mọi người xung quanh đều chỉ chỉ trỏ trỏ mẹ Lý.
“Cô ta làm mẹ kiểu gì vậy, thật là thần kinh.”
“Đây không phải là Lý Khả Khả đang quay phim cùng Mặc Đình sao?
Người phụ nữ này nhìn thấy người ta có tiên rôi liền đến nhận lại con, thật là vô sỉ.”
“Các vị luật sư, đừng tưởng rằng bản thân có thể tùy tiện lửa gạt tôi. Dù có tranh luận khéo léo đến đâu cũng không, thể thay đổi sự thật rằng đó là con gái của tôi.”
“Mẹ về với con gái mới đúng, lễ bắt di bắt dịch rồi”.
Vừa nghe lời này, liên biệt mẹ Lý là một người phụ nữ căn bản không có đạo lý, vì vậy luật sư trực tiệp đưa văn kiện cho luật sư mẹ Lý: “Trước khi muốn bắt Lý Khả Khả trở vê, chúng ta hãy giải quyết một ít nợ.
Một, bà đã bỏ rơi chông và con gái của bà, lúc trước bà ly hôn vói chồng của bà, bà cũng chưa từng nuôi dạy qua Lý Khả Khả, hon nữa còn có hành vi vứt bỏ cô bé, bà nên tính vào trách nhiệm pháp lý trước.”
“Thứ hai, cho dù bà rất muốn giành lại quyên nuôi dưỡng Lý Khả Khả, thì tòa án nhất định sẽ điều tra vẫn đề tôi chính của bà. Với điều kiện hiệ bà có chắc chắn muốn ra tòa không?”
“Thưa bà, chúng tôi rât rõ ràng vệ mục đích của bà, nhưng tôi có thê nói với bà một cách chắc chăn răng nêu bà ra tòa, bà không những không có thể lấy lại Lý Khả Khả mà còn bị phạm tội vứt bỏ. Theo luật pháp nước nhà, tội vứt bỏ có thê bị phạt trong một thời hạn bảy năm tù.”
“Bà đã nghĩ Kĩ…”
Mẹ Lý hiển nhiên bị lời luật sư răn đe, suy cho cùng, vứt bỏ cùng với tài chính là vệt đen trên cơ thê mà cô ta không thê xóa được.
“Ngay cả khi bà không thê lây lại Khả Khả, nhưng, với tư cách là mẹ của Khả Khả, bây giờ cô bé kiếm được rất nhiều tiền và tôn kính mẹ mình.
Điều đó không hợp lý sao?”