Nghe xong, trưởng đài gật đâu. Mọi người đêu nói chủ tịch của Hải Thụy máu lạnh vô tình, tàn nhẫn ác độc, hôm nay gặp mặt mới biệt quả là danh bắt hư truyền.
Châu Thanh làm Đường Ninh khó chịu cũng đồng nghĩa làm Mặc Đình khó chịu.
“Chủ tịch Mặc yên tâm, bọn họ lén lút làm gì tôi sẽ vờ như không biệt, nhưng những việc khác tôi sẽ sắp xếp ồn thỏa.”
“Chờ tin tốt của ông.”
Châu Thanh muốn đạt đến hàng cao cấp trong giới giải trí, trước hêt phải xem lợi thê trong tay mình có đủ hay không. Có lệ anh ta tự thấy rang ván cờ anh ta sắp xếp rất tỉ mỉ rồi nhỉ?
Nhưng anh ta không hề biết, anh ta chẳng qua chỉ là đồ mua vui cho người chơi cao cập mà thôi.
Cho dù anh ta có thăng được Đường Ninh, chiến thắng mọi thứ để trỏ về vị trí ban đầu, lợi dụng Hạ Hàm Mạt, nhưng anh ta sẽ không có ngày lật ngược tình thê.
7 giò tối hôm sau, Đường Ninh hẹn gặp ở một nhà hàng.
Trong phòng riêng, thái tử gia dẫn theo hai người vệ sĩ cao cấp còn Đường Ninh chỉ dẫn theo chị Long và hai vệ sĩ riêng mà thôi.
“Đây là vinh hạnh của tôi sao? Có thể gặp được Đường Ninh trong truyên thuyêt quả thật là quá nê mặt tôi rôi.”
Đường Ninh nhìn thái tử gia, vừa mở lời đã nói ngay với anh ta: “Châu Thanh tìm anh rôi chứ.”
“Quả nhiên là người thông minh, một câu nói đã có thê biên sự việc trở nên thú vị, vậy có lẽ cô cũng đoán ra được anh ta đã nói gì với tôi rỗi nhỉ.”
Thái tử gia nhìn vào cánh tay phải đã mắt của mình, rồi hỏi Đường Ninh: “Tôi rất muốn biết cô Đường đây có thể đưa ra bằng chứng gì đề thuyết phục tôi đây.”
“Dù sao thì câu chuyện mà Châu Thanh vẽ ra cũng đã đặc sắc lắm rồi.”
“Cô có thể kể một câu chuyện đặc sắc hơn không?”
Đường Ninh khẽ cười sau đó đáp lại: “Đâu tiên tôi không muôn tới đây để giải thích hay là lây lòng tin c ủa anh, có lex anh nên hiệu răng với địa vị của tôi không cân thiệt phải hạ thấp giá trị bản thân mình đê gây khó dễ cho anh.”
“Thứ hai, Châu Thanh và Hạ Hàm Mạt là chó chết chủ, nhưng xin lỗi, tôi không phải.”
“Thứ ba, anh không hoàn toàn tin tưởng Châu Thanh, bởi vì trong lòng anh đều biết rằng những lời anh ta nói ra có mây phân đáng tin.”
“Chẳng qua anh gọi anh ta trở về là đê thuận tiện nhục mạ, báo thù anh ta trong địa bàn của chính mình mà thôi.”
“Anh tạ muốn phản kháng, còn anh, lại muôn chỉnh phục, anh phải nói cho anh ta biết có một số việc không thể làm trái lại được,..Anh ta không thể thắng được ai hết.”
“Không phải cô vân luôn thích chính nghĩa, thích thay những con người chịu bất công tìm lại sự công bằng hạy sao? Thê nào? Cũng bắt đâu biêt bắt nạt người khác rôi…”
Đường Ninh cúi đầu hồi lâu rồi mói nói với thái tử gia: “Tôi khác với anh, ai bắt nạt tôi thì tôi trả lại, tôi không bao giờ chủ động.”
“Tất nhiên, vì ai đó đã bắt nạt tôi, bát cứ giá nào tôi sẽ cho anh ta biệt hậu quả của việc anh ta đã làm…”
“Cô không sợ cô phải trả giá sao?”
“Muốn chết, anh ta phải chết trước.”
“Tôi hiểu ý của cô rồi. Hợp tác vui vẻ.” Thái tử gia đưa tay trái về phía Đường Ñinh.
Toàn bộ quá trình nói chuyện hoàn toàn không liên quan đến vận đề chân tướng sự việc, điều này khiến chị Long ngân ra, hóa ra vẫn có cách thương lượng như Vậy.
Thực ra, trong quá trình đàm phán, cả hai đã hiệu rõ ý của nhau.
Đường Ninh đã nói rõ răng cô ây sẽ không chủ động khiêu khích, điều này luôn luôn nhật quán với cách xử lý thê giới bên ngoài của cô ây, vì vậy, thái tử gia chắc chăn sẵn sàng tin tưởng Đường Ninh hơn Châu Thanh.
Anh ta nhìn thấy tuy có vẻ không có đầu óc, nhưng so với Châu Thanh, anh ta có xuât thân cao quý, chính vì lòng kiêu hãnh này mà anh ta càng sẵn sàng đặt tâm tư chơi đùa với Châu Thanh.