Đường Ninh nói với Lâm Thiển: “Chị ta có thê đưa công việc kinh doanh của mình lên một tâm cao mới bằng cách dựa vào tình cảnh thê thảm của mình. Hơn nữa, quan hệ giữa em và Chị Hồng sẽ gặp bất chắc bát cứ lúc nào.
Lâm Thiền bắt lực thở dài.
Trong lòng cảm thấy khó chịu, nhưng lại không thê tìm thây một nơi đề trút ĐÓ Nhìn Lâm Thiên cùng với vẻ mặt khó chịu của cô ây, Đường Ninh nghĩ đến bộ dạng cô ấy sẽ bị Phùng Tịnh dồn ép trong tương lai.
“Chị Ninh, giúp em tìm cách…”
Đường Ninh có vẻ chờ đợi lời nói của Lâm Thiên, nhưng lại sợ cô không đủ kiện định: “Em có chắc không? Em biết không, khi đối phó với người. ta, tuyệt đôi không được nương tay.”
“Tất nhiên là em chắc chắn.” Lâm Thiên trả lời.
“Được, vậy em chờ xem kịch vui của chị đi.”
Đường Ninh đã coi Lâm Thiên như em gái, vậy làm sao có thể để Lâm Thiên bị hành hạ như vậy?
Sau đó, vẫn có nhiều phóng viên bủa vây Lâm Thiển ở bắt cứ nơi đâu, tuy nhiên Lâm Thiển lần này cũng không có trốn tránh, thay vào đó, cô đã đáp trả thẳng với giới truyền thông: “Tôi chỉ là một người đại diện, Tôi không có hy vọng bên ngoài quan tâm quá nhiêu vệ thân thê của tôi, hơn nữa chuyện này tôi vẫn còn đang điều tra.”
“Lâm Thiển, nói cách khác, cô nghỉ vân Phùng Tịnh là mẹ của cô sao?”
“Tôi đã thắc mắc rất nhiều thứ, bỏi vì trong ân tượng của tôi, tôi là bị vứt bỏ đấy…
Sau khi nói xong, Lâm Thiên quay lưng bỏ đi, tuy nhiên câu trả lời của.
cô lại cho giới truyên thông quá nhiêu thông tin, chăng lẽ Lâm Thiên cho rằng chính bản thân cô là bị Phùng Tịnh bỏ rơi?
Sau khi nhìn thấy cuộc phỏng vấn của Lâm Thiên, Phùng Tịnh tức giận trực tiếp nâng cái bàn lên.
Đứa con gái này, thật sự không phân biệt tốt xâul Nêu Lâm Thiên ép bức chị ta như thê này, thì chị ta không còn cách nào khác là phải dùng đến biện pháp cứng răn.
Sau đó, Phùng Tịnh nhờ trợ lý của mình liên lạc với Lâm Thiền, nói rảng cô ây có một việc rất quan trọng và thảo luận với Lâm Thiên về cha ruột của cô.
Mặc dù Lâm Thiên không muôn đôi mặt nhưng Phùng Tịnh đã trực tiệp nói với Lâm Thiên răng nêu cô ây không xuất hiện, thì chị ta sẽ nói với cha mẹ của Lý Cần về việc này.
“Thiển Thiển, con sẽ không dâu. Con hy vọng con sẽ bị bên kia ly hôn trước khi kêt hôn với Lý gia?”
Lâm Thiển không có lựa chọn nào khác ngoài việc đáp ứng gặp mặt Phùng Tịnh.
Tuy nhiên, trước khi gặp mặt, Lâm Thiên đã việc này với Đường Ninh..
“Em nói cho chị biết ngày hẹn của em, đề chị sắp XÊp. ” Đường Ninh nói với Lâm Thiền: “Mặc dù chị biết hiện tại em rất lo lắng, nhưng tin chị đi, nhé?
Lâm Thiền gật đầu, gánh nặng trong lòng dường như được trút bỏ rât nhiều…
“Tôi không đồng ý.” Lâm Thiện im lăng một lúc, vẫn là ngắng đầu lên, không khiêm tốn cũng không hồng hách mà trả lời Phùng Tịnh bôn chữ.
Bởi vì cô ấy biết rất rõ rằng một bước bị hạn chê, thì sau đó môi bước nhất định đều bị hạn chế.
Phùng Tịnh không tin được nhìn Lâm nh nghe Lâm Thiền trả lời, chị ta như phát điên hỏi Lâm Thiễn: “Cô không sợ nhà họ Lý không muôn cô sao?”
“Nêu nhà họ Lý không muôn tôi, thì chính là do duyên phận giữa tôi và Lý Cần không còn, còn chị, tôi sẽ không bao giờ nhân nhượng, cho nên chị cứ đi nói với cha mẹ Lý, tôi sẽ không bao giờ bị chị uy hiếp.”
Phùng Tịnh thực sự không ngờ xương của Lâm Thiên lại cứng như vậy.
Cô ta không chút chịu tác động trước một lời đe dọa như vậy. Trái tim cô ta làm băng gì vậy?
“Được, là do cô nói như vậy, vậy cô đừng trách tôi vô tình!”
lễn Thiễn ngốc Lâm Thiên lạnh lùng nhìn Phùng Tịnh, một lúc sau, cô ây quay đi rời khỏi tầm mắt của Phùng Tịnh, bộ dáng vô cùng dứt khoát, không chút do dự.
Ngôi ở trên ghê, Phùng Tịnh thực sự thât vọng với đứa con gái này, Lâm Thiền sao có thể không nghe lời như vậy?
Vậy nên chị ta không cần nễ tình mẹ con nữal Trên thực tê, Lâm Thiên không có rời khỏi khách sạn, mà là xoay người đi vào phòng bên cạnh, vừa nhìn thây Đường Ninh liền vội vàng chạy tới.