“Gia tộc Lý gia chúng tôi có gia phong nghiêm khác. Đúng là không thê dung thứ cho những kẻ đáng khinh đó, huống chỉ là những kẻ lăng mạ bôi nhọ thanh danh.” Mẹ Lý tức giận nói.
“Phải đấy, vậy nên tôi rất khó hiểu, tại sao các người lại muôn Thiên Thiên làm con dâu của các người? Xem ra nó rất không thành thật.” Phùng Tịnh tiếp tục thôi lửa.
Mẹ Lý quay đậu nhìn chông mình, sau đó nhìn về phía Lâm Thiên và Lý Cần ở đối. diện, gật đầu: “Quả thực như vậy…
Lâm Thiên cúi đầu, đột nhiên trở nên VÔ cùng căng thẳng, bởi vì lúc này, cô cảm thây mình bị mẹ ruột phản bội, không có chút tự trọng nào.
“Mặc dù Lâm Thiên là con gái ruột của tôi nhưng dù sao thì chúng tôi cũng không chưa từng sông chung cho nên tôi đã điều tra thông tin của nó. Nó từng có môi quan hệ không bình thường với con trai nhà họ Quyên, lại là người trong làng giải. trí.
Tôi T nó sớm đã cho con trai của các người cặp sừng rồi.”
“Nói tóm lại, tôi thực sự không đồng ý với việc Lâm Thiền kết hôn với con trai của các người, bởi vì nó làm ô nhục nhà họ Lý các người, tôi tự nhận không dám trèo cao…”
Để phối hợp với Phùng Tịnh, mẹ Lý gật đầu: “Cô nói không phải không có lý. Dù sao… có mẹ là diễn viên trong làng giải trí… Quả thực rât đáng lo ngại.”
“Vì vậy, hôm nay tôi đến đây để giúp Thiên Thiên hủy hôn!”
Nhìn thấy vẻ mặt của mẹ Lý, Phùng Tịnh âm thâm cong môi lên, bởi vì chị ta tin răng sẽ không cha mẹ nào lại đầy con trai mình vào hồ lửa cả.
Biết rõ tình hình bên nhà gái rồi vẫn còn để chúng kết hôn sao.
Đặc biệt là khi nhìn thây dáng vẻ nhục nhã của Lâm Thiên, trong lòng Phùng Tịnh xuất hiện một cảm giác chiên thắng bởi vì chị ta muôn nói cho Lâm Thiền biết là con gái mà không nghe lời mẹ sẽ có kết cục như thế nào. Chính là giỗng như bây giờ vậy, đánh mắt tất cả.
Người nhà họ Lý nhìn Phùng Tịnh không nói gì cả. Điều này khiên Phùng Tịnh tưởng răng bọn họ đã bị chị ta làm cho tức đên mức không thốt nên lời rồi.
Quả thật là người nhà họ Lý đang tức giận, nhưng điêu khiên họ tức giận khác xa so với những gì mà Phùng Tịnh đang tưởng tượng.
“Thiên Thiện, chuyện đã đến nước này, con vê nhà với mẹ đi.” Nói xong, Phùng Tịnh đứng lên, nhưng mẹ Lý đã nhân cơ hội này giữ “: chân Lâm Thiền, ánh mắt lạnh lùng nhìn Phùng Tịnh.
“Cô Phùng, hôm nay tôi thật sự đã mỏ rộng tâm mắt.”
“Hỗ dữ cũng không án thịt con, cô bán con gái mình cũng hay lắm.
Phùng Tịnh xoay người nhìn mẹ Lý, chị ta có chút không hiệu lập trường của bà ây.
Mẹ Lý mỉm cười, mở file ghi âm cuộc nói chuyện vừa rồi cho Phùng Tinh nghe: “Cô thật sự quá bỉ ôi.”
Nói xong, mẹ Lý lập tức đứng dậy, đây Lâm Thiền vào lòng Lý Cần: “Đứng gọn sang một bên, ảnh hưởng bác phát huy.”
Lý Cần nghe vậy liền vội vàng ôm lấy Lâm Thiên ngôi xuông ghê sofa trong khu nghỉ ngơi cùng cha Lý, chỉ đề lại mẹ Lý đôi phó với Phùng Tịnh.
“Đâu tiên, cô nói cô thay Lâm Thiên hủy hôn, tôi muôn hỏi cô Phùng đây, cô có tư cách gì? Đừng có nhắc đên cái huyết thống dơ bân đó với tôi, ngày mai tôi sẽ đưa Lâm Thiền ra nước ngoài đề đôi gen của con bé, cô nói cô là mẹ của Lậm Thiên, hừ, chúng tôi không chấp nhận..
“Bị cậu ấm nhà giàu ruồng bỏ thì cũng thôi đi, cô không có khả năng giữ chân đàn ông lại còn cướp vị trí ảnh hậu của người ta cũng coi như không thua thiệt. Tôi thật sự không hiệu nổi, cô ở trước mặt người khác nói mình bị cưỡng hiếp như vậy rất quang vinh sao? Khi cô thốt ra câu nói này cô không cảm thấy bản thân mình rât trăng trọn à, thật khiến tôi thật sự phục sát đất cô rồi.”
“Giải Phi Thiên tại sao lại không trao cho cô giải người vô liêm sỉ nhât nhỉ?”
“Còn nữa, tôi nói loan luân không phải là nói Lâm Thiên, mà là nói cô đấy. Ảnh hậu toàn năng mà đi cướp con trai 20 tuổi của người ta để làm âm giường của mình, cô thật đúng là quá phóng túng.”
“Cuỗi cùng, cô nói đúng rôi, quả thật là cô không với nồi tới nhà họ Lý chúng. tôi. Cái thứ hạ đăng hèn mạt như cô đừng bao giò đên tìm tôi lần thứ hai, nêu không tôi không đảm bảo răng đoạn ghi âm này sẽ trỏ thành trò cười cho người khác vào lúc nào đâu.’ Mẹ Lý nói một tràng như pháo nỗ, tất cả những lời trong lòng muôn nói với Phùng Tịnh tuôn ra như suôi khiến chị ta xâu hỗ đỏ bừng mặt.
Dù chị ta đã tự nhận mình vô liêm sỉ nhưng nghe vậy cũng khiến chị ta cảm thây rât nhục nhã..
Nhưng mẹ Lý vẫn chưa nói đủ, đi thăng tới trước mặt Phùng Tịnh, nhìn chị ta một cách trịch thượng, đây chính là lợi ích của chiêu cao.
“Cô không cần Thiễn Thiễn, tôi cần.”