Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 1322: Chương 1322: Chương 1320




“Cô ấy uy hiếp quyền. lợi của ai?” Mặc Đình lạnh giọng hỏi cô đông: “Lợi nhuận của Hải Thụy một năm qua đều nằm trong tay mây người rồi.

Đến bây y giờ thì lại đến nói cho tôi biết Cự Tỉnh ảnh hưởng đến quyên và lợi ích của cô đông? Chuyện này là một sự sỉ nhục đối với số tiền mà các người đang có.”

“Thứ hai, các người cho rằng không có Đường Ninh, kẻ thủ của Hải Thụy sẽ ít hơn sao? Hiện giờ toàn bộ giới giải trí đều hướng về Cự Tinh, hơn nữa hạt giông tôt cũng nhắm vào Cự Tinh. Bởi vì Hải Thụy quá thoải mái, bộ phận quan hệ công chúng đã lâu không hoạt động rôi. Các người nói với tôi răng cô ấy đối địch với Hải Thụy? Cô ấy đã đứng chắn ở phía trước và chộng lại 80% kẻ thù cho các người rôi. Thị lực của các người có vân đề à?”

“Thứ ba, báo cáo khảo sát của mùa mới. Tôi vừa nói trong cuộc họp tuân trước là Hải Thụy đã cải thiện đáng kể danh tiếng, tâm ảnh hưởng, quy mô và nghệ sĩ hơn trước, vẫn là vị trí dẫn đầu, mà sự tồn tại của Cự Tỉnh chỉ là một loại hình. Thực tế chỉ là một bộ phận riêng lẻ của Hải Thụy. Làm sao có thê uy hiếp được Hải Thụy?”

“Thứ tư, ông không lo quản em vợ ông thì sớm muộn gì cũng phải cút ra khỏi Hải Thụy cho tôi.”

Nói xong, Mặc Đình nhìn về phía các cô đông khác có mặt ở đây: “Tôi không nhớ là cổ đông của Tải Thụy dê bị châm ngòi như Vậy. Chẳng lẽ lớn tuôi rồi thì không có năng lực phán đoán sao?”

“Về điểm đích của hợp đồng quản lý, quyên điều hành thực sự năm trong tay tôi. Tôi hiểu rõ hơn các người, khi nảo và nên sắp xếp như thế nào. Mà điều giám đốc Lâm nên làm bây giờ.

là làm sao đề không bị em vợ ống tây não…….” Khi Mặc Đình nói xong câu này, còn đặc biệt chỉ ngón tay vào trán mình.

“Là người đưa ra quyết định, tôi nghĩ mình là người tỉnh táo hơn ai hết.

Nếu một ngày nào đó Hải Thụy không thể tiếp tục hoạt động nữa, thì cũng, không muộn đề các người lại làm đến tìm tôi gây phiền phức. Trong tương lai, loại họp hội đồng quản trị nhàm chán này không nên làm mắt thời gian của tôi.”

“Đặc biệt là ân oán cá nhân!”

Lời nói của Mặc Đình rất tàn nhẫn, còn rất không nễ mặt.

Bởi vì anh quả thực rất tức giận, đám người này nên có tầm nhìn xa hơn người thường, nếu không đã không phải là cỗ đông của Hải Thụy, hiện tại lại dễ dàng bị ảnh hưởng lung lay, anh làm sao có thể không tức giận?

“Chủ tịch Mặc, để cho nghệ sĩ của Hải Thụy tự mình đứng lên đã là mở ra tiền lệ. Nếu bây giờ không kiểm soát thì tất cả các nghệ sĩ sau này sẽ cùng nhau đi theo sao?”

Vốn dĩ Mặc Đình định đứng dậy, nhưng… nghe thầy lời nói của người kia, anh ngắng đầu lên nhìn đối phương bằng ánh mắt vô cùng sắc bén.

Có vẻ như vấn đề này vẫn chưa kết thúc?

“Các người nghĩ sao?” Mặc Đình trực tiệp hỏi các cô đông khác.

Tất nhiên, hầu hết các cổ đông đều biết rõ nều Hải Thụy có Mặc Đình thì không thể phạm sai lầm, nêu bây giờ đặc tội Mặc Đình, về sau Hải Thụy nói không chừng có thể dính vào rắc rồi nào đó, theo mức độ yêu vợ của Mặc Đình, anh hoàn toàn có thể đưa một phần cổ phần cho Đường Ninh đề Đường Ninh vào ban giám đốc.

Bây giờ Mặc Đình rõ ràng có ranh giới của riêng mình, anh không nhầm lần giữa việc công và việc tư, vì vậy họ không cần phải gây rắc rồi cho Mặc Đình.

Vốn dĩ cuộc họp hồi đồng quản trị này có người còn cho là lãng phí thời gian.

“Quyền quản lý của Hải Thụy đều năm trong tay nhà họ Mặc. Nhiều.

năm như vậy không xảy ra vận đề gì.

Vì vậy, tôi nguyện ý tiệp tục tín nhiệm chủ tịch Mặc.”

“Tôi cũng vậy, tôi không nghĩ rằng Cự Tỉnh sẽ gây ra môi đe dọa cho Hải THÊ “Tôi đồng ý. Tôi hiểu ý của chủ tịch Mặc. Đó là bởi vì có người đang mang những ân oán cá nhân. Tôi nghĩ tốt hơn là không nên ảnh hưởng đên quyên lợi của mọi người.”

“Đường Ninh đã làm tốt công việc, điêu tiệt một số hiện tượng xâu xí trong giới, Hải Thụy chúng ta không bao giờ đi vào tà đạo, cho nên đây rõ ràng là một việc tốt cho Hải Thụy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.