Đó là một thị trấn du lịch hẻo lánh, mà vụ tai nạn xảy ra ở một khe núi gân đó, mà khe núi đó gân như bị san phẳng bởi những người lính cứu hộ, nhưng vần không có tin tức gì của Lý Cần.
Không phải cô ây không tin vào sự tìm kiêm cứu nạn của quân đội, nhưng trên đời này không ai hiểu TÕ Lý Cân hơn cô, chính bởi vì cô hiểu rõ người đàn ông này, cho nên chỉ cân Lý. Cần đề lại manh mối, cô nhất định sẽ có thê tìm thấy.
Tuy nhiên, cô ấy. chắc chắn không biệt, những người đi cùng với cô ây đến đó trong đó còn có người giám đốc Phạm phái đến.
“Một đứa con gái lại đơn thương độc mã chạy đến đây làm gì2”
“Ai biết được, xem cô ta còn cắt đứt mọi liên lạc với bên ngoài…”
“Vậy thì khi nào chúng ta sẽ ra tay?”
Hai người đang ở phòng đối diện với Lâm Thiền, thảo luận về thời gian ra tay, nhưng họ lại không hiểu tại sao Lâm Thiễn lại đến thị trấn nhỏ này.
“Thì cứ theo dõi đi, một người phụ nữ mạng thai vân có thể tung hoành như thê này, có khi không cân chúng ta ra tay làm gì?”
“Được, ngày mai đi theo cô ta…”
Lâm Thiền dự định tiền vào thụng lũng vào sáng sớm, vì vậy cô ây đang xác nhận lộ trình với chủ khách sạn.
“Cô ơi, cô đên đây vì chuyện tai nạn máy bay lúc trước sao?” Ông chủ đã từng nghe nói vệ vụ tai nạn trong khe núi, bây giờ tất cả những người đến nơi đó, chín mười phân đêu có liên quan đến chuyện kia.
“Người rơi máy bay… là chồng tôi.”
Lâm Thiển nhìn ông. chủ có chút nghẹn ngào: “Vậy nên ông chủ, nếu ông thật sự biệt chuyện gì thì hãy nói cho tôi biết.”
“Vậy thì cô thật đáng thương…” Ông chủ thở dài lắc đầu: “Cô ơi, không phải tôi không giúp cô, mà là việc quân sự. Người dân nói đều là truyền bậy, đều là tin đồn đấy. Lúc đó hoàn toàn không ai nhìn thây.”
Lâm Thiển cúi đầu thất vọng.
“Nếu cô đã muốn vào thung lũng, tôi có thể để con gái tôi dẫn cô vào.” Ông chủ nói xong chỉ vào cô gái đang phục vụ khách trong sảnh: “Đừng tưởng nó là nữ, nó từng đi học trường dạy võ đây, chính vì muốn bảo vệ khách sạn gia đình này, khi vào đó, nó cũng cỏ thê chăm sóc cô.”
“Cám ơn ông chủ.”
Sáng sớm hôm sau, Lâm Thiên và con gái của ông chủ cùng nhau lên đường đến khe núi, mà những người được giám đốc Phạm cử đên cuôi cùng cũng biết mục đích đến đây của Lâm Thiển 80% là có liên quan đến người chồng quân nhân của cô. Rõ ràng là đang tìm người.
Hai người nhanh chóng báo tin cho giám độc Phạm, giám đốc Phạm vừa nghe liền bật cười.
“Nếu Lâm Thiển thực sự đang tìm chồng cô ta, vậy các người đóng giả là những người dân làng gân đó rồi tuyên bồ biệt tin tức của Lý. Cần, dẫn Lãi Thiền đến nơi nguy hiểm không phải được rồi sao?”
“Sau đó, báo lại cho Đường Ninh.”
“Nhưng người kia là một phụ nữ mang thai…”
“Các người đây là đang thông cảm cho phụ nữ có thai à? Vậy có bao giờ thương cảm tôi vì tôi tổn thất cực lớn không? Đừng nói nhảm với tôi, cứ chấp hành là được rồi.”
Là cấp dưới của giám đốc Phạm, đương nhiên không thể làm trái ý muôn của chủ nhân, cho dù hai người n. muôn thì vân phải làm theo lện Vì vậy cả hai nhanh chòng tiền vào thung lũng, có gắng đi bộ trước mặt Lâm Thiền, đồng thời hỏi thăm kỹ, những nơi nguy hiểm gần đó. Cuối.
cùng họ cải trang thành dân làng gần đó và chờ Lâm Thiên cắn câu.
Mà phía Lục Triệt, sau khi tìm kiếm khắp một vùng rộng lớn trong thị trấn nhỏ, cuỗi cùng cũng xác định được nơi mà Lâm Thiền đã đặt chân trước đó, nhưng đáng tiếc là cô ấy đã đi tới khe núi rồi.
Ông chủ nhà nghỉ nhìn thấy Lục Triệt dân người đi tìm Lâm Thiền, vội hỏi cậu ây: “Cậu cũng là bảo vệ cô gái kia à?”“
“Ông chủ, cô ấy không đi một mình sao?”