“Cô nghĩ kỹ chưa? Đi hay không đi?”
Giám đốc Phạm hỏi thẳng Đường Ninh.
Đường Ninh liếc nhìn thời gian, sau đó hỏi giám đốc Phạm một câu: “Giám độc Phạm, tôi đang mời vợ và con gái ông đi ăn tối. Tôi nghĩ, ông sẽ không đề ÿ chứ?”
Giám đốc Phạm có lẽ thực sự không nghĩ rằng Đường Ninh vậy mà lại dùng thủ đoạn này đề ép lại ông ta.
Cho nên ông ta không hề có sự chuân bị, ông ta thật sự không ngờ Đường Ninh lại dám, dám làm chuyện này!
“Tôi luôn cho rằng chủ tịch Đường luôn là người đàng hoàng, sẽ không dùng những thủ đoạn này.”
“Tôi luôn phân biệt đối XỬ. Đối xử với người tôi dùng thái độ của người, đối xử với sói đương nhiên tôi sẽ dùng cách của sói. Vậy nên ông có muốn cho tôi biết Lâm Thiền đang ở đâu không?” Đường Ninh hỏi giám đốc Phạm: “Nêu thù này đã kết vậy thì tôi cũng không định có thêm bất cứ một chút cô kị nào nữa. Cùng lắm thì mọi người cùng cược một ván, ông làm gì Lâm Thiền, tôi Sẽ làm như vậy với vợ Và con gái ông…
Giám đốc Phạm nghiền răng nghiền lợi, hoàn toàn không ngờ lại bị xe đâm ngược.
“Đường Ninh, cô sẽ chết không được yên thân…”
“Nếu đã khiêu khích ông, tôi tắt nhiên cũng không nghĩ đến kết cục tốt, nhưng đừng so đo sự tàn nhẫn với tôi, ông không thắng nổi tôi đâu.”
Đương nhiên, giám đốc Phạm không muôn nhân nhượng nên gay gặt nói với Đường Ninh: “Nếu có bản lĩnh, cô cứ giữ lây bọn họ. Đến lúc đó,,xem cô giải trình với cảnh sát thế nào.”
“Tôi không cần giải trình. Dù tôi có phạm tội vào tù thì tôi vẫn còn Mặc Đình, tôi vận còn hai đứa con trai, tôi còn có Đường gia và Mặc gia, nhiều người như vậy sẽ luôn có thê khiến ông tán gia bại sản, sống không bằng chết.”
“Ò, đúng rồi, ông cũng biết tính tình của Đình nhà tôi, không dễ chọc. Tôi sẽ cho ông suy nghĩ một đêm. Sáng mai, tôi muôn câu trả lời.”
Nói xong, Đường Ninh cúp điện thoại, lần này cô là người nắm quyên chủ đạo.
Trên thực tế, Mặc Đình đã đưa vợ và con gái của giám đốc Phạm đến và nói sự thật với vợ của giám đốc Phạm. Vợ của giám đốc Phạm hiểu lẽ phải, không muốn chồng mình phạm tội thêm nặng nên đã đồng ý ở lại khách sạn, mà Mặc Đình đương nhiên cũng chăm sóc họ ăn ngon ngủ yên, dù sao cũng không thể so với loại cặn bã như giám độc Phạm.
Như vậy cả hai bên đều đang trong tình hen lo lắng, không ai chịu buông tha cho ai, mà bền chỗ Lục Triệt cũng dốc hết sức lực tìm kiếm.
Vào lúc này, Lâm Thiền hoàn toàn không biết, bởi vì cô ấy, cuộc chiến giữa Đường Ninh và giám đốc Phàm sắp bắt đâu.
Cô ấy chỉ là vừa mơ thầy Lý Cần.
Hình dáng của Lý Cần trong mơ trông còn cao to hơn.
“Thiển Thiển, đừng tìm anh… đừng.”
Lâm Thiển ngay lập tức bị đánh thức, khi cô ngồi dậy, hai mắt đẫm lệ.
v may, lúc này trời đã rạng sáng, nếu không cô thật không biết phải sống sót qua đêm dài như thế r nào.
Ngay sau đó, cô cùng Ninh Tương dọn dẹp sạch sẽ, đúng lúc này điện thoại của giám độc Phạm cũng gọi cho Đường Ninh: “Tôi sẽ không nói cho cô biết vị trí của Lâm Thiên. Nếu cô muốn tính mạng của hai mẹ con đo thì lấy đi.”
“Vì báo thù mà đến cả vợ con mình ông cũng không cân, chủ tịch Phạm, ông thật tàn nhẫn…” Đường Ninh cười lạnh qua điện thoại.
“Tôi muốn xem cô cứu Lâm Thiền băng cách nào.”
Giọng nói của chủ tịch Phạm mang một chút đắc thăng, nhưng Đường Ninh không hề hoảng sợ mà bình tĩnh phản công: “Chủ tịch Phạm, đừng đánh giá quá cao khả năng của lần thân và cũng đừng xem thường năng lực của người khác, ông thật sự cho răng tôi không làm gì được ông sao?”
“Cô còn định làm gì? Cô bây giờ chỉ có thê khua môi mua mép với tôi thôi nhỉ?”
Đường Ninh hừ lạnh, sau đó đưa máy cho vợ chủ tịch Phạm.