Lậm Thiển nhìn Ninh Tương rồi gật đầu: “Nói đi.”
“Hôm qua hai anh em đó nói là chăn chê, nhưng trên người lại không có chút mùi cừu nào, hơn nữa nhìn da thịt mêm mỏng, chẳng có chút nào ra dáng một người làm nông cả? Còn nữa, người anh nói anh ta nhìn thấy một người quân nhân đi vào sâu.
trong thung lũng, nhưng người cần cứu trợ có lẽ không thể đi sâu vào trong như ‘ vậy được. Người bình thường có thê đi nhằm đường, nhưng anh ây là quân nhân, lại còn là không quân phải rât quen thuộc vị trí và địa hình xung quanh.”
“Cho nên cô cảm thấy họ có ý đồ gì đó phải không?” Lâm Thiển tiếp lời Ninh Tương: “Tối qua tôi cũng đã suy nghĩ rõ ràng rồi, chỉ là tôi cảm thầy hy vọng ở phía trước. Một mặt muôn xem hai anh em họ có đuôi theo hay không, mặt khác tôi muôn lừa mình dôi người.”
“Nhựng bây giò đã đến lúc phải dừng lại rồi.”
“Chúng ta quay về đi.”
“Hả?” Ninh Tương cho rằng mình đã nghe nhằm.
“Cô không nghe nhằm đầu, tôi nói quay vệ thôi, chồng tôi là người đàn ông đội trời đạp đất, vì quỗc gia mà hy sinh, nều tôi cô chấp làm theo ý mình, lắm hại đến cô,, chẳng p hải là phụ lòng tin của anh ây rồi Ti Cho dù có tìm thấy anh ấy, anh ấy cũng sẽ không tha thứ cho tôi.”
“Hơn nữa, nếu ¡ đúng như cô nói, tôi cảm thấy anh.ây sẽ không phải là người sẽ đi sâu vào trong hang núi, chúng ta về thôi, sau đó tìm kiêm manh mối khác.”
“Hóa ra cô vẫn giữ được lý trí.” Ninh Tương đột nhiên cười: “Tôi còn tưởng răng…”
“Tôi sẽ không ngừng tìm kiếm, vì tôi có một dự cảm rằng anh ây vẫn còn sông.”
“Vậy hai anh em kia cô định thế nào?”
“Chúng ta về trần trước, sau đó sẽ bàn bạc kỹ hơn.” Lâm Thiên nói với Ninh Tương.
“Được…”
Cho nên khi hai anh em đó tưởng rằng sự đã thành liền gọi điện cho chủ tịch Phạm, nhưng lại không nhận được sự khen ngợi. Dù sao thì phía chủ tịch Phạm đang vắt óc suy nghĩ làm sao để có thê giữ vợ con mình lại Thịnh Kinh đây.
Không còn cách nào khác, chủ tịch Phạm đành phải gọi điện cho ông cụ, nhưng sau khi ông cụ nghe hết mọi chuyện liền mắng lớn: “Độ ngu! Vì chuyện cỏn con mà để mắt mát lớn như vậy, bây giờ xem mày thu dọn thê nào.”
“Ông ơi, ông. phải giúp con! Nếu không con tiêu đời mât!”
“Thê lực nhà họ Mặc và nhà họ Đường ở Thịnh Kinh mày làm sao có thê chồng chọi được? Nếu tiếp tục làm mọi chuyện lớn hơn, người chịu thiệt chỉ có một mình mày. mà thôi, dừng tay lại ngay lập tức.”
“Nhưng con không thê bảo đảm rằng Đường Ninh đã biệt chuyện gì đó “
chưa, con đang nghĩ, có phải là..
“Đồ khốn nạn, mày đừng có nghĩ nữa, Đường Ninh có sức ảnh hưởng như thê nào ở Thịnh Kinh mày còn không biết sao? Mày dám động đến cô ta? Chuyện nhỏ thì cũng thôi đi, mày đừng cô làm to chuyện ral Đến lúc đó, Mặc Đình có thể lột ra rút xương mày..
“Chuyện trong giới giải trí thì giải quyết trong giới thôi, đừng có xé ra hướng khác, đã không thê cứu vấn nồi lại càng không thể kinh động đến cảnh sát, mày có thể chịu đựng được mấy lần?”
“Nói như vậy, ta có thù cũng không thê báo sao?” Phạm tổng tràn đầy bát mãn: “Thật bực bội mài!”
May mắn thay, Lâm Thiễn đã đi đến độ sâu của hẻm núi, coi như là Đường Ninh có năng lực đi nữa, cũng không thề lập tức đem Lâm Thiền vê ngay, đây là điều duy nhất khiến ông ta cảm thây may mắn.
Tuy nhiên, anh ta không biết rằng Lâm Thiển đã trở về thị trần một mình.
Điều đầu tiên sau khi trở về thị trần, Lâm Thiên đã nghe được rằng Lục Triệt đang tìm kiêm cô trên khắp thế giới, cô biết cô có lỗi với Đường Ninh, nhưng cô rất khó nói về điều đỏ.
Tuy nhiên, Lục Triệt đã sớm biết rằng Lâm Thiên đã trở lại khách sạn, khi nhìn thấy cô thì anh ây mới cảm thấy nhẹ nhõm.
“Thực sự chúng tôi phải tìm cô khó khăn thê nào đây, cô có biết không?