Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 1362: Chương 1362: Chương 1360




Lâm Thiền chế nhạo, ánh mắt đầy vẻ châm chọc nhìn Hàn Tiêu: “Không cần biết chuyện này có phải là thật hay không, tôi đều phải đưa Lý Cần đi. Cho dù những gì cô nói là thật, cho dù hai người rật muôn ở bên nhau, nhưng ít nhất, trong tám tháng tới vẫn không được.”

“Trừ khi… cô muốn ngồi tù.”

“Ý cô là gì?”

*Ý tôi là, tôi đang mang thai.” Lâm Thiền chỉ vào bụng của mình và nói với Hàn Tiêu: “Cho nên, cho dù hai người có lưỡng tình tương duyệt đi nữa, thì thật xin lỗi, Lý Cần Niiớc tiên phải quay lại với tôi, hơn nữa, tôi cũng không ngại làm âmT chuyện. này lên, nhưng chỉ là đến lúc đó, tôi sẽ xem xem các người muốn thu dọn thế nào.”

Hàn Tiêu thế nào cũng không ngờ rằng Lâm Thiền vậy mà ai đang mang thai, chính thời điểm mấu chốt này.

“Không thể nào, cô lừa tôi, không thể nào.”

“Lý Cần và tôi là vợ chồng. Chẳng lẽ mí chúng tôi bao lâu làm chuyện đó vân phải báo cáo với cô à? Nếu đã là vợ chộng, vậy tôi mang thai không _ phải rất bình thường sao?” Lâm Thiên nhềệch môi hỏi: “Vậy nên, nêu hôm nay cô không giao người ra đây, cũng được thôi… Tôi cũng không miễn cưỡng, tôi cũng không phải người _ trong quân đội, tôi biết tôi không thể chơi thăng cô, nhưng cô đừng quên, tôi là người trong giới giải trí, nếu cô còn muôn thê diện, vẫn muốn làm người, vậy thì tốt nhất hãy trả lại Lý Cân cho tôi, nêu không…’ “Tôi muốn toàn bộ nhà họ Hàn các người phải hồ thẹn vì cô.”

“Tôi không tin cô mang thai, tôi không tin!”

“Chuyện này dễ thôi. Chỉ cần tôi đến bệnh viện kiêm tra, mọi chuyện sẽ sáng tỏ.” Lâm Thiển nói với Hàn Tiêu với một thái độ rất kiên quyết: “Cô đã nhiều lần muốn hủy hoại mối quan hệ giữa Lý Cần và tôi. Trước kia tôi nhượng bộ cô rồi, nhưng bây giò, tôi sẽ không làm vậy.”

“Bởi vì tôi phát hiện nhân phẩm của cô và thân phận của cô hoàn toàn không ở cùng một đẳng cấp.”

“Thiển Thiển, không cần nhiều Jời với cô ta, chúng ta hiện tại sẽ đi kiểm tra, sau đó, cha sẽ báo cáo chuyện này lên cấp trên, cha không tin bọn họ có thể trực tiếp giả bộ đui mù, mặc kệ con đang mang thai.” Cha Lý thái độ cũng rât rõ ràng, không thể tiếp nhận Hàn Tiêu nào hệt, ơn cứu mạng ông ấy có thể đáp trả, nhưng ông ây chưa bao giờ nghĩ đến chuyện thay đồi con dâu.

Cưới Hàn Tiêu này vào cửa làm gì?

Muốn khiến người ta ghê tởm à?

Hàn Tiêu nghe xong lời nói của hai người, năm chặt hai tay.

Mặc dù cô ta rất muốn đánh nhau kịch liệt, nhưng Lâm Thiển thực sự đã có con của Lý Cần trong bụng.

“Bác trai à, cháu không phải không để bác đưa Lý Cần đi, nhưng hiện tại Lý Cần đang bị thương nặng, thực sự không thích hợp đê di chuyền. Anh ấy ở lại đây có thể được chăm sóc tốt nhất.” Hàn Tiêu thấy ly gián tình cảm cũng vô dụng, ngay lập tức chuyên _ sang một chiêu mới: “Các người chắc không muốn nhìn Lý Cần điều trị thất bại đúng không?”

Lúc này Hàn Tiêu không có nói dối, Lý Cần quả thực bị thương rất nặng, không nên nhúc nhích.

Tuy nhiên, chẳng, lẽ trợ mắt nhìn con trai của mình để ở chỗ của người khác?

Cha Lý quay sang nhìn Lâm Thiền, Lâm Thiên trả lòi mọi người: “Nếu Lý Cần không thể di chuyền, vậy người vợ là tôi nên ở lại chăm sóc, cũng tránh bị người ngoài lời ra tiêng vào.

Khi đó sẽ tôn hại danh dự của cô Hàn đây.

“Lâm Thiên tôi đúng là không xuất thân hào môn gì, nhưng cũng không thê dễ dàng bị người khác bát nạt, Hàn Tiêu, tôi nghĩ có tôi đây, Lý Cần căn bản không liệc nhìn cô một cái.”

Hàn Tiêu không có cách nào đấu lại Lâm Thiễn, bởi vì theo luật pháp, Lâm Thiền là vợ hợp pháp của Lý Cần, cô còn đang mang thai, vì vậy cô ta càng không thể từ chối.

“Dù sao thì người cũng do tôi cứu, nhà họ Lý các người đến lời cảm ơn cũng không có sao?”

“Nếu không phải nhớ rõ cô cứu Lý Cần, tôi đã trực tiếp tìm người đánh cô tàn phế rồi.” Lâm Thiền đáp.

Nhìn thấy thái độ cường thế của Lâm Thiên, cha Lý tán dương Lâm Thiền từ tận đáy lòng, là một cái gai, không phải quả hông mềm mà ai cũng có thê tùy tiện bóp nặn, đây mới là dáng vẻ của con dâu ông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.