“Mẹ, đừng gây xích mích với họ.”
Lâm Thiên vội vàng tiên lên ngăn mẹ Lý lại.
Vị bác sĩ đang đeo, khẩu trang kia tưởng rằng với thái độ của lâm Thiển là đã thỏa hiệp rôi liền nở nụ cười lạnh, nhưng Lâm Thiền lại nói thêm một câu: “Khi cần thiết, chúng ta chỉ có thể không từ thủ đoạn thôi.”
“Đi thôi!”
Bác sĩ nghe xong không khỏi có chút kinh hãi. Bởi vì vừa nhìn Lâm Thiền là biết cô không phải người dễ đối phó, mà cô cũng coi như là người trong giới giải trí, nêu thật sự cô muôn làm †o chuyện e rằng vô cùng dễ dàng.”
“Cô Lâm, tôi là bác sĩ chữa trị chính cho anh Lý, tôi nghĩ cô nên tôn trọng tôi một chút, dù sao thì cô cũng cần tôi chữa bệnh cho chồng cô.”
“Nếu chồng tôi mà biết được vợ mình bị làm khó như vậy, tôi nghĩ anh ấy cũng không mong muôn được một người bác sĩ như anh chữa trị đâu, cứ vậy đi, không cân nói nhảm nữa.”
Nói xong Lâm Thiên và mẹ Lý cùng nhau rời đi.
“Thiễn Thiên, bây giờ phải làm sao?
Đến người chúng †a còn không gặp được. Lễ nào thật sự phải đi cầu cứu ả Hàn Tiêu đó?”
Ở địa bàn của người khác, hình như nhất định phải đồng nghĩa với thỏa hiệp sao?
Lâm Thiển thấy rằng cô không thể chờ được nữa, thể là cô liền gọi điện cho Đường Ninh: “Chị Ninh, em muôn biết là chị hai của chị có cách nào đưa Lý Cần ra khỏi bệnh viện không?”
Sau khi Đường Ninh nghe xong lời P Thiền, liên suy nghĩ một lát rôi đáp: “Để chị gọi điện cho Đường Nghệ Thần. h “Em thật sự không còn cách nào khác.”
Bởi vì cô quyền thế mà cô muốn đều không có.
“Không phải em còn có chị sao?”
Hai người nhanh chóng cúp máy, Đường Ninh liên lạc với Đường Nghệ Thân. Còn Đường Nghệ Thần vừa nghe Đường Ninh nói xong cả người như muôn nỗ tung: “Trời ơi, cái bệnh viện đó có chút trâu bò đó, vậy mà dám giữ bệnh nhân, không cho người nhà gặp sao? Sao người nhà không gọi điện khiếu nại?”
“Liên quan đến nhà họ Hàn, làm gì mà dễ dàng vậy được?”
“Được rồi, chị tới đó một chuyền.”
Đường Nghệ Thần dứt khoát nói, cùng là bác sĩ nên có một vài chuyện là người trong ngành nên cô cũng biết nên giải quyết thế nào.
Chẳng mấy chốc, Đường Nghệ Thần đã đến bệnh viện nhà họ Hàn, nhìn thấy Lâm Thiền liền xua tay: “Không cân nói gì đậu, Đường Ninh đã nói hết với chị rồi.”
“Chị Nghệ Thần, làm phiền chị rồi.”
“Không trách mọi người được, ngành y cũng giông như giới giải trí vậy, đêu là một cái giêng sâu.” Đường Nghệ Thần thở dài, sau đó đưa Lâm Thiên cùng đến cửa phòng ICU, trực tiếp nói với y tá lễ tân: “Mời bác sĩ điều trị cho Lý Cần ra đây, nêu không tôi sẽ gọi điện khiếu nại.”
Y tá vừa nhìn thây Đường Nghệ Thân trên người khoác áo blue của quân khu, ngay lập tức gọi điện cho bác sĩ điêu trị.”
Bác sĩ điều trị đi ra, sững người khi nhìn thấy Đường Nghệ Thần.
“Anh là bác sĩ điều trị cho Lý Cần?”
“Đúng vậy.”
“Tôi chưa từng nghe nói có bệnh viện nào cưỡng chê không cho người nhà biết thông tin của bệnh nhân, còn đề người nhà bệnh nhân chờ ở ngoài bệnh viện cả. Anh có tin tôi kiện bệnh viện các người làm việc trái phép?
Anh cũng biết răng tôi đã kiên đồ ba cái bệnh viện rôi chứ?” Đường Nghệ Thần lấy khí thế của bác sĩ ra nói chuyện với đối phương.