“Đêm qua trong giác mơ, Lý Cần báo mộng cho tôi biết răng anh ây bị rơi xuống tất cả đều nhờ vào cô Hàn đây?” Lâm Thiền có ý thăm dò Hàn Tiêu.
Nhưng nhìn vẻ mặt của Hàn Tiêu đột nhiên thay đổi, có thể nói răng cô ta đang căng thẳng.
“Cô đừng có nói nhảm ở đây.”
“Tôi có nói nhảm hay không trong lòng cô còn không rõ sao?” Lâm Thiên trầm giọng thăm dò: “Cô rất sợ nhỉ? Sợ bị người khác phát hiện, sau đó bị đưa đền tòa án quân đội, tội này mà kết án thì phải bao nhiêu năm đây?”
“Lâm Thiển, cô đừng nói xằng nói bậy ở nhà họ Hàn!”
“Tôi có nói xằng nói bậy hay không chú Hàn chắc phải hiểu rõ chứ?”
“Hàn Tiêu đã làm gì Lý Cần, ông đã làm gì Lý Cần còn cần tôi phải nói ra từng việc một sao?” Lâm Thiên hỏi hai cha con họ: “Hàn,liêu, dù gì thì cô cũng từng thích Lý Cần nhưng tại sao cô lại tàn nhẫn như vậy?”
“Sau mọi chuyện lại còn mặt dày trơ trên, giả vờ như mình là ân nhân cứu mạng của Lý Cần? Cô thật sự một chút lễ nghĩa liêm sỉ cũng không có nhỉ?”
Hàn Tiêu nghe những lời mà Lâm Thiển nói, càng nghe càng cảm thấy có gì đó không đúng.
Bởi vì Lâm Thiền nói vậy đồng nghĩa với việc cô đã biết tất cả mọi thứ.
Mặc dù Hàn Tiêu có chút chột dạ nhưng vẫn duy trì sự ồn định ngoài mặt.
“Tôi thấy hình như cô điên rồi, tìm không thấy chồng lại còn lấy ơn cứu mạng này của tôi ra trút giận.”
Tải app truyện hola đọc tiếp nhé!
“Lâm Thiển, cho dù cô có nói gì đi nữa, nhà họ Hàn chúng tôi không thẹn với lòng, bắt luận cô có gây sự vô cớ thê nào thì đây là nhà họ Hàn, mời cô biến đi cho, tôi không muốn nhìn thầy cô nữa. Với chút thân thế của cô người trong giới ai ai cũng măng chửi, cô không nhìn lại bản thận mình xem, không biết đã làm Lý Cần thảm hại như thê nào à!”
“Cảnh sát Hàn, đưa người của anh đi đi, nhà họ Hàn không phải là nơi mà loại người như: Các người có thể tùy tiện bước vào.” ‘ Cuội cùng cha Hàn chỉ có thể bày ra kiểu cách nhà quan: “Còn nữa, chỉ với những lời mà Lâm Thiền vừa nói tôi hoàn toàn có thê kiện cô ta tội phỉ báng. Con gái tôi cứu Lý Gan đây là sự thật không thể chối cãi, vậy mà cô ta lại đổi tráng thay đen, thật sự khiến người ra mở mang tầm mắt mà..
Lâm Thiễn và Hàn Dục nhìn nhau không nói gì cả, nhưng lúc này đột nhiên có một giọng nói.vang lên truyền đến tai mọi người.
“Vậy sao?”
“Còn có thể là giả à?”
“Là con gái ông cứu tôi? Sao tôi lại không biết?” Lý Cần lúc này đang trồn trong chỗ khuất chậm rãi đi đến bên cạnh Lâm Thiên, đưa tay ôm lấy cô.
Còn vẻ mặt của cha con họ Hàn đều thay đổi, vô cùng sửng sốt.
“Cảnh sát Hàn, tranh thủ hôm nay: mọi người đều ở đây, vậy thì tôi sẽ giải thích hết chuyện lần này với anh, đông thời phiên anh hãy ghi chép lại.”
“Yên tâm.” Hàn Dục làm cử chỉ OK với Lý Cần.
Sau vài giây, Lý Cần mới chính thức bắt đầu.
“Đầu tiên, lý do mà phi cơ chiến đấu của tôi có vẫn đề là do Hàn Tiêu làm chuyện trái quy định. Mặc dù chuyện này sẽ mắt thời gian nhưng cũng không khó để tìm ra chân tướng, hơn nữa tôi đã giao hết những chứng cứ quan trọng cho căn cứ rỗi.”
“Hàn Tiêu hại tôi bị rơi máy bay nhưng lại khăng khăng nói là mãn đã cứu tôi, Hàn Tiêu, sự bỉ ổi của cô đến đàn ông cũng không theo kịp.”
“Thứ hai, chuyện chôn sống ngày hôm qua, tôi tin rằng cha con hai người là người hiểu rõ nhất rồi nhỉ?
Mặc dù hai tên hung thủ đã chạy trốn nhưng cũng đã bị cảnh sát bắt được rồi. Cho nên ông không thê thoát tội đâu!”
“Thứ ba, Hàn Tiêu, cô đã nhiều lần xúc phạm vợ tôi, hãm hại, uy hiếp, nói dối cô ây hết lần này đến lần khác. Vì vậy tôi sẽ viết từng câu từng chữ mà cô nói ra lên báo cáo, sau đó sẽ thông báo cho toàn quân!”