Tuy nhiên, sau khi Đường Ninh nghe xong, cô đột nhiên muôn cười.
“Thưa ông, ông đang đùa sao?”
“Tôi nói nghiêm túc.”
“Không phải, nhật định là ông đang, nói đùa. Trước chưa nói Cự Tỉnh có thiếu khoản tiền đó không. Cho dù tôi từ bỏ việc bắm máy bộ phim này, tôi cũng không đề cho người có thân phận như ông trở thành cỗ đông trong bộ phim của tôi.” Đường Ninh nói với ông cụ Phạm: “Đây là giới hạn làm người của tôi.”
Ông cụ Phạm sau khi nghe Đường Ninh nói xong, vẻ mặt của ông lão có chút ngân ra.
Bởi vì ông ta luôn tin vào sự tàn nhẫn của **** và sự bắt chính của diễn viên, nhưng nói đến Đường Ninh này, xem ra người hắc đạo còn không biết xấu hồ và đáng ghét hơn hai lối người này.
“Bây giò tôi đang điều hành một công việc kinh doanh hợp pháp.”
“Nhưng nền móng vẫn là đống xương trắng.”
Hai người cứ như vậy nhìn nhau, không ai có thể nhường ai, thực ra cũng có thể nhìn ra được ông cụ Phạm cũng đang kiềm chế bản thân, dù sao ngôi trước mặt ông ta là một người phụ nữ lại đang mang thai, cho dù ông ta đáng khinh đên mức nào cũng sẽ không động thủ với những người yêu đuôi.
“Gan của cô thật lớn… Vậy ý cô là chọn ngọc đá đều hủy: sao?” Ông cụ Phạm lệc nhìn Đường Ninh hỏi: “Tôi chỉ là không hiểu. Tôi mua cổ phần phim của cô thì không có bắt kỳ tồn thất nào đối với cô……
“Bộ phim của tôi chỉ có thể là thuần túy. Tôi không chấp nhận bắt kỳ điểm ô uê nào. Nêu không, tôi có lỗi với Kiều Sâm đã chết.” „Đường Ninh cũng kiên quyết trả lời: “Ông già không nên phí nhiều thời gian cho tôi như vậy.
Tốt hơn là nên quản { thật chặt cháu trai của ông, đừng để ông ta xuất hiện trước mặt tôi.”
“Những thứ khác tôi không bảo đảm, nhưng chỉ cần ông ta không chủ động, tôi tuyệt đôi sẽ không bao giờ đứng lên nói một lời.”
Nhóm lên chính trên app truyenẹhola nhé cả nhà!
Đây có lẽ là nhượng bộ lớn nhất của Đường Ninh.
Trên thực tê, Đường Ninh cũng có thê nhìn ra được ông lão không có ác ý với cô, chỉ là muôn làm một cuộc giao dịch mà thôi.
Tuy nhiên cô thực sự không thể đồng ý với đề nghị của ông lão.
Ông cụ Phạm hít một hơi thật sâu, ông ta chưa từng thầy một cô gái nào có tính khí bướng bỉnh như vậy, ông ta công nhận sự dũng cảm và ngoan cường của đứa trẻ này, rốt cuộc thì bây giờ cũng không tìm được mây người.
Nếu đã như vậy, ông ta cũng không có ý định làm khó nữa.
“Tôi hi vọng cô nhớ kỹ những lời hôm nay cô đã nói.”
“Những gì Đường Ninh tôi đã nói chưa bao giờ nuôt lời…”
Có lẽ là từ cắp dưới của mình biết được ông cụ đang gặp Đường Ninh, giám đốc Phạm trở về từ công ty trước thời hạn, tìm thấy nơi mà hai người gặp nhau.
Ông ta vốn tưởng răng ông cụ nhât định sẽ ra oai phủ đâu Đường Ninh, nhưng lại không biết người bị thuyết phục lại chính là ông cụ.
Sau khi Đường Ninh rời đi, giám đốc Phạm lập tức tiến lên đỡ lầy ông cụ: “Ông ơi, mọi chuyện thế nào rò”
“Chỉ cần anh không làm phiền cô ta, cô ta sẽ không bận tâm đến chuyện của anh. Từ bây giờ anh tránh xa cô ta ra cho tôi.”
Ông lão vừa nói xong liên lên xe rời đi, hiển nhiên ông lão không có nóng nảy với Đường Ninh, ở một mức độ nào đó hai người cũng xem như “ngưu tầm ngưu mã tầm mã”.
Ông cụ Phạm biết rằng Đường Ninh không ưa với thủ đoạn của hắc đạo, nhưng vào thời đại của ông ta chỉ có thể dựa vào những thủ đoạn này mới có thê sống sót.
Bởi vì xuất thân không phải là thứ mà bản thân có thể lựa chọn.