Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 1397: Chương 1397: Chương 1395




“Loại chuyện này không cân đên chị.”

Mặc Đình chỉ thâm trầm nói một câu, nhưng Đường Nghệ Thần đã hiểu ý của anh.

Đường Nghệ Thân gật đâu, Lục Quang Lệ đang đứng khoanh tay phía sau với một biêu hiện vô cùng mật kiên nhẫn.

Lần nào cũng là Đường Nghệ Thần gọi anh ấy tới, lần nào cũng nói bệnh tỉnh khó chữa trị, nhưng mỗi lần Đường Nghệ Thần bị gọi tới không phải vì Đường Ninh thì cũng là vì bạn của Đường Ninh.

“Anh về đây.”

Đường Nghệ Thần biết Lục Quang Lệ đang khó chịu, phải nói là anh ây không có lúc nào dễ chịu cả.

Cho nên cô chỉ đành gật đầu, dù sao thì chuyện lần này của Đường Ninh cô phải tự mình sắp xếp.

Ngay sau đó, một đám truyền thông nghe được tin tức ùn ùn kéo đến, suy cho cùng thì trong giới lại có người ra đi, lại cộng thêm việc Đường Ninh đang nằm viện, cho nên giới truyền thông luôn muốn lấy một chút tin tức.

“Trước khi phóng viên đến, chúng ta mau chóng giúp Đường Ninh chuyên viện, dù gì thì con bé cũng cân phải tĩnh dưỡng.”

Mặc Đình không trả lời Đường Nghệ Thần, anh gọi điện cho Lục Triệt trước, yêu câu cậu ấy sắp xếp vệ sĩ và quan hệ công chúng.

Còn về Hạ Hàm Mạt, chỉ có thể giao cho chị Long và Lâm Thiễn lo liệu Cho nên khi Đường Ninh tỉnh dậy sau cơn mê man, cô đã trở lại Khải Duyệt Đề Cảnh. Trong nhà không có sự ồn ào và tiếng khóc của bệnh viện khiến Đường Ninh cảm thầy có chút không quen.

“Hàm Mạt…”

“Cô ây đi rồi.” Mặc Đình ngăn cô lại, đưa cô trở lại giường: “Bây giờ em phải ngoan ngoãn tĩnh dưỡng, trong giới tạm thời không có việc của em.

Đường Ninh ngồi trên giường, cổ họng khẽ động, có một vài chuyện cô thực sự không muốn nói ra nữa.

“Đình, có phải em không còn thích hợp ở lại trong giới nữa không? Em cảm thầy em Ìàm hại rất nhiều người.”

Nghe thầy câu nói này của Đường Ninh, Mặc Đình vội vàng năm chặt tay cô và nói: “Trong cuộc đời này, con người ta sẽ phạm phải rất nhiều sai lầm và gánh chịu rất nhiều gánh nặng mà em cho rằng không thể chịu đựng được, đặc biệt là không thể thay đổi SỐ phận, phần khó khăn của con người chính là phải gánh vác trọng trách tiền về phía trước, ha?”

Đôi mắt Đường Ninh đỏ hoe, nhìn chằm chằm Mặc Đình, giọng nói nghẹn ngào: “Nhưng đã có hai người liên tục rời xa em rôi.”

“Đây không phải là thứ mà em có thể kiêm soát được, nguyện vọng của Kiều Sâm, sự tha thứ mà Hạ Hàm.

Mạt muốn, bọn họ đều đạt được rồi.

“Cho dù em có tự trách mình, em hồi hận, em cũng không thể cứu được bọn họ, trái lại em còn có thê…làm anh đau lòng.”

Sau khi nghe những lời nói của Mặc ĐÌnh, Đường Ninh cuối cùng cũng khóc lớn: “Hãy để cho em khóc lần này thôi, em hứa, chỉ lần này nữa thôi.”

Nói xong, Mặc Đình đưa tay ôm lấy Đường Ninh, để cô dựa vào vai anh: “Khóc đi, khóc cho thỏa thích, khóc xong rội, em hãy mang theo ước mơ của Kiều Sâm và Hạ Hàm Mạt tiếp tục tiền về phía trước.”

Đường Ninh rất uất ức, cô rất ít khi khóc trước mặt Mặc Đình như thế này. Bình thường cô luôn là một người phụ nữ mạnh mẽ, cho dù có gặp phải bất kỳ khó khăn nào, một người không bao giờ bỏ cuộc và thỏa hiệp như Đường Ninh lúc này cô đã buồng bỏ tât cả, chỉ vì sự ra đi của Hạ Hàm Mạt mà đau lòng.

Sau khi khóc lóc một hồi, tâm trạng của Đường Ninh đã tốt hon rất nhiêu, khôi phục lại thần thái thường ngày.

“Bây giờ em chỉ có thể ở nhà nghỉ ngơi thôi, nhưng anh sẽ không phản đôi đê em dùng Lục Triệt đâu.”

Đường Ninh gật đầu, lúc này cô hiểu rõ răng chỉ có Mặc Đình mới có thể biết được trong lòng cô rốt cuộc đang nghĩ gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.