Ít nhất, cô phải đến gặp người đàn ông đã khiến Hạ Hàm Mạt mật mạng.
Giám đốc Phạm lúc này vì chải chuốt quá sơ sài mà râu mọc đầy cằm, trông như người nguyên thủy, ông ta mặc quần áo tù nhân, hai tay bị cùm lại, nét mặt trở nên vô cùng đờ đẫn.
Sự xuất hiện của Đường Ninh khiến đồi mắt ông ta có chút biến sắc, thậm chí ông ta muốn xuyên qua tâm kính, lao vê phía Đường Ninh một cách điên cuông.
“Thả tôi ra, thả tôi ra… Tôi không muôn ở lại đây.”
Cảnh sát nói với Đường Ninh thời gian đên thăm đề nhắc nhở cô không được quá giờ, Đường Ninh gật đầu, sau khi cảm ơn cảnh sát liền nhắc điện thoại lên.
Bên kia, giám đốc Phạm điên cuồng nhìn Đường Ninh, giông như nhìn thấy một cơ hội sống, có lẽ hiện tại ông ta đã ở thê chỉ cần nhìn thấy người sống là muốn cầu xin ngay, ông ta quá muôn ra ngoà, nhà tù không phải là nơi người ở.
Không có lý do gì khác, chính là bởi vì chủ tịch Mặc bảo Lục Triệt đến “khai thông”, hãy chăm sóc tốt cho “giám đốc Phạm”.
“Đường Ninh, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, cô thả tôi ra, chỉ cần cô thả tôi ra, cô muốn tôi làm gì đều được.”
Nhìn thấy bộ dạng hiện tại của giám đốc Phan Đường, Ninh chỉ lạnh lùng nhìn ông ta: “Chỉ cân ông làm cho Hàm Mạt sống lại, tôi sẽ thả ông ra.”
Giọng của Đường Ninh rất nhẹ nhàng, nhưng từng lời từng chữ đều đánh trúng tim của giám độc Phạm “Hơn nữa, đi ra ngoài làm gì? Tôi nghĩ nơi này rất thích hợp với ông.
Hàm Mạt chỉ có thể ở trong lọ, cho ông ở trong tù là đã lời cho ông quá rôi.” Đường Ninh đáp: “Tôi hôm nay đến cũng không có chuyện gì khác, chỉ vì cái này.”
Nói xong, Đường Ninh lấy bức ảnh từ trong ví ra đưa cho giám đốc Phạm xem.
“Tôi đặc biệt đến đậy để thông báo cho ông biết La Thát vì dùng chất cấm nền đã bị cảnh sát không chế rồi.
Tôi nghĩ ông sẽ CÓ thể gặp ông ta trong tù sớm thôi.”
Nhìn thấy bức ảnh, giám đốc Phạm đột nhiên đập vào tâm kính như điên: “Đừng động vào nó, đừng động vào nó.”
“Sau khi Hàm Mạt chết, tôi đã nghĩ rất nhiều cách đề bắt ô ông phải đền mạng, nhưng đối với loại người như ông, cái chết… là sự giải thoát tốt nhật, vì vậy tôi Sẽ không đề cho ông chết, tôi sẽ để ô ông phải chịu đựng tât cả dày vò đến mức không thẻ sóng nổi.”
Đường Ninh xé ảnh của La Thất trước mặt giám đốc Phạm.
“Chỉ cần là đồ vật ông yêu quý, nhà của ông, người mà ông quan tâm, Đường Ninh tôi đều muốn phá hủy… W “Không…” Giám đốc Phạm kêu lên thảm thiết: “Tôi đã giết người. Không liên quan gì đến La Thất.”
“Muộn rồi.” Cuối cùng Đường Ninh chỉ tặng lại một câu cho giám đốc Phạm: “Tôi sẽ xé xác ông ta”
Nói xong, Đường Ninh đứng dậy khỏi ghế…
Nơi này quá tăm tôi, cô nhất thời không muôn ở lại lâu hơn, mà thù của Hạ Hàm Mạt, cô sẽ từng bước một khiến cho giám đốc Phạm từng giây từng phút sóng không bằng chết.
Sau khi ra khỏi nhà giam, Đường Ninh nhận được điện thoại từ Mặc Đình, Lâm Vỹ Sâm đang ở Hải Thụy, chờ gặp Đường Ninh.
Đường Ninh nghĩ thâm, bọn họ thật Sự phải nói rõ ràng chuyện xảy ra ở buồi hôn lễ, nếu không cô sẽ cảm thấy không yên.
Vì vậy khi tình trạng sức khỏe cho phá cô lại tìm đên Hải Thụy.
Lâm Vỹ Sâm dường như rất có lỗi với chuyện của Hạ Hàm Mạt, cho dù là hôm đó bị đánh thuốc mề hay là chuyện bị đầy từ trên lầu cao xuống.
“Đường Ninh, tôi vô cùng xin lỗi về si của Hạ Hàm Mạt. Nếu tôi cần thận hơn một chút, chắc chắn đã đuổi giám đốc Phạm đi rồi, có lẽ mọi chuyện đã không xảy ra.”