“Bác sĩ Lục là anh trai của tôi.”
Đường Nghệ Thần đáp.
“Vì là anh em nên rất dễ xử lý…”
Vị giáo sư chỉ muốn thấy thái độ của Đường Nghệ Thần, còn Đường Nghệ Thân sau khi nói ra, lương tâm cũng không đau, dù sao cô cũng thật sự thấy tp Quang Ly coi cô như anh em.
Tuy nhiên, sau khi Lục Quang Ly biết chuyện này …
Khuôn mặt xạm lại.
Đường Nghệ. Thần làm vậy là không coi mình ra gì.
Mỗ đẻ, có thể nhờ anh nhưng Đường Nghệ Thần lại tìm một người khác, đã thê còn bán rẻ anh.
Không cần quan tâm gì sao?
Nghĩ đến điều đó, Lục Quang Ly vô củng giận dữ. Chỉ cần Đường Nghệ Thần ở chỗ nào sẽ trả thù, ra sức giày vò cô.
“Mọi người xem, bác sĩ Lục ghét Nghệ Thần đến thế nào?”
“Đúng mà, tài liệu dày như vậy, đọc xong hết trong một đêm ư? Trời ạ, không hỗ danh là Ma Vương.”
“Nghệ Thần thực là thảm. Rốt cuộc cô ấy đã đắc tội với bác sĩ Lục đến mức nào?”
Đường Nghệ Thần thực sự cũng muốn biết cô đã ba mười tuổi đầu rồi mà sao vẫn phải chịu những trừng phạt kiểu trẻ con như vậy “Lục Quang Ly, đồ khốn!”
Lục Quang Ly biết Đường Nghệ Thần sẽ chửi anh sau lưng, vì vậy anh đã đứng sau lưng cô và lắng nghe bài diễn thuyết tuyệt vời của cô.
“Nhưng mà, viện trưởng Thiên Kim đên tìm tôi, uy hiếp tôi, tôi có thể làm được gì? Tôi chỉ là một bác sĩ bình thường, có thể đầu được với quyền lực không? Tôi còn bị oan đây này, tôi phải nói với ai đây… Suy cho cùng, nếu không phải là do anh thất hẹn với Thiên Kìm mới đắc tội người ta… Tôi đã bắt đền anh chưa? Đồ khốn chết tiệt, tôi cho anh vỡ trứng bây giờ!”
“Đến đây …” Lục Quang Ly đứng sau lưng cô trả lời.
Nghe thấy thanh âm, Đường Nghệ Thần cũng không thèm quay đâu lại, trực tiệp tắt máy tính, đứng dậy đi về ký túc xá.
Lục Quang Ly nhìn Đường Nghệ Thần bước đi, đột nhiên sững sờ đứng yên tại chỗ, sau đó anh chạy theo nói với Đường Nghệ Thần: “Cô có thể cứu em gái cô, nhưng đừng dính líu tới tôi.”
“Con gái của viện trưởng mời anh đi căm trại, nhưng là do anh không đến đó. Đây là thứ nhất. Thứ hai, giáo sư đến gặp tôi là chỉ vì muôn biết thái độ của tôi. Tôi nghĩ tôi không có vân đề gì với biểu hiện của mình cả. Anh nghĩ rằng tôi muốn dính líu đến à?”
Đường Nghệ Thần đột nhiên tức giận nói với Lục Quang Ly: “Tôi biết anh đã quen thói thờ ơ, trong nhà cũng không có người thân. Anh không cảm nhận được cảm giác người thân chịu đau khổ, tôi cũng không trách anh.”
“Đường Nghệ Thần, cô nói lại lần nữa?”
“Tôi có nói nhiều lần hơn nữa thì đều là câu này, anh có thích nghe không.”
Nói xong, Đường Nghệ Thân đây người ra, sau đó đóng sầm cửa ký túc xá lại.
Lục Quang Ly mặt đen hết cả lên, nhưng cũng xoay người rời đi.
Sau khi trở vê nhà, ở trong thê giới của riêng mình, Lục Quang Ly cảm.
thấy an toàn và bắt đầu suy nghĩ vê việc liệu mình có quá kích với Đường Nghệ Thần hay không.
Hành vi rất không được người ta thích?