Mặc Đình không nói thêm nữa mà đứng thẳng người, ôm Đường Ninh vào lòng: “Sau này em muôn làm gì thì cứ làm đi. Anh không muôn trói buộc em như bây giờ.”
“Đây không phải là trói buộc…” .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bên Em Tháng Đổi Năm Dời
2. Đừng Động Vào Kịch Bản Của Tôi
3. Trọng Sinh Chi Cưu Triền
4. Trùng Sinh Chi Cưu Triền
=====================================
Khi hai người đang ôm nhau, Đường Nghệ Thân bước phòng bệnh, nhìn thây hai người đang tựa vào nhau, không khỏi nói: “Bây giờ cử động ít thôi, dù sao cũng động dao kéo, nên nghỉ ngơi nhiêu chút.”
“Con thế nào ạ?”
“Em còn chưa tin chị sao? Không có vấn đề gì lớn.” Đường Nghệ Thân trả lời: “Điều quan trọng nhất đôi với em bây giờ là chăm sóc bản thân, con cái CÓ r nhiêu người chăm sóc như vậy rồi.
“Chị ơi, lần này em cảm ơn chị nhiều.” ‘Đường Ninh chân thành nói với Đường Nghệ Thần: “Nếu là người khác em cũng không yên tâm.”
“Được rồi, đều là người một nhà, sao phải nói những lời khách sáo nhử vậy… Chị đến để báo cho em biết, đứa nhỏ không sao, em chịu khó nghỉ người đi, hai người tiếp tục đi..
Nói xong, Đường Nghệ Thân bước ra khỏi phòng bệnh, đang định sau việc của Đường Ninh sẽ nghỉ ngơi nhưng vừa ra khỏi phòng bệnh liên bị Lục Quang Lệ kéo đi.
- Anh đang làm gì vậy?” Đường Nghệ Thần hoảng hót hét lên.
Thực sự cô bị nụ hôn ngày hôm đó dọa cho hú hôn.
“Xem ra, em vẫn chưa tự nhận thức được bản thân mình là vật sở hữu của tôi rồi.” Lục Quang Lệ buông Đường Nghệ Thân Ta, khoanh tay trước ngực, như thê đang rình con môi, đôi mắt ranh mãnh.
“Lục Quang Lệ, anh muốn chơi thì tìm người khác đi, tôi không thích bị anh trêu chọc suốt như vậy.” Đường Nghệ Thần oạn ức nói: “Anh đang muốn đổi cách điều chỉnh tôi sao?”
Lục Quang Lệ nghe xong, lại cúi xuống hôn Đường Nghệ Thân.
Đường Nghệ Thần đơ ra, che miệng lai: “Lục Quang Lệ!”
“Quả thực trêu em rất vui, nhưng lần này, tôi rất nghiêm túc.” Lục Quang Lệ nhìn Đường Nghệ Thân nói: “Tôi đã em làm cùng tôi lâu như thé, lẽ nào em không thấy được vị trí đặc biệt của mình một chút nào sao?”
“Tôi thực sự không tháy thế..
NHóm lên chính trên app truyện hola nhé! Đường Nghệ Thần hắng giọng: “
nhất, bất kỳ người phụ nữ BI thường nào cũng sẽ không thích bị trêu chọc như thê này.”
“Nhưng tôi chỉ thích bắt nạt em, chỉ thích bắt nạt một mình em.”
N Nghệ Thần mặt đột nhiên đỏ ửng: Tuệ Quang Lệ, anh bị sao vậy?
Anh không còn là anh nữa rồi.”
“Đồ ngốc, cho dù là bắt nạt em cũng được hay bảo vệ em cũng được, tôi chỉ nhằm vào em, chưa bao giờ làm chuyện này với người khác. Em đặc biệt đến mức nào? Chẳng lẽ em thực sự không thấy tôi chân thành với em sao?” Lục Quang Lệ đưa tay ra ôm lầy Đường Nghệ Thần: “Tôi không cân Viện trưởng Thiên Kim gì hết, chỉ cân một mình em thôi.”
“Nếu không, em cho là tôi cứ ở lại bệnh viện quân khu suốt làm gì? Chỉ vì thích em, anh tự nguyện nếu không tôi đi đâu trả được?”
“Chỉ là em ngây thơ, cho rằng tôi có tình cảm sâu sắc đối với bệnh viện quân khu, không phải là muốn bảo vệ em sao?”
“Chỉ là tính cách của em, không có ai che chở, em cho răng có thê bình an vô sự đến tận bây giờ không?”
“Em đã không cảm kích lại còn tống tôi ra khỏi bệnh viện..
Đường Nghệ Thần nghe xong, tim đập nhanh…
“Nhưng, tôi đi rồi, làm thế nào đây?”