Đường Ninh suy nghĩ một chút, quả thực cũng có lý, đây không phải là nơi cô nên khiêm nhường, đặc biệt là đội diện trước sự kỳ thị của những người nước ngoài này, cô không nên nhượng bộ, đê một giáo sư nho nhỏ bắt nạt.
“Đừng lo lắng, không cần. anh ra tay, em biết phải làm thê nào.”
Mặc Đình quay đầu nhìn Đường Ninh, hài lòng cười.
“Lần này em tạm thời lui khỏi làng giải trí, ngay cả Hải Thụy cũng không bảo lưu, vì không phải đên bị đánh bị chửi.”
“Hãy lây hết can đảm mà em có được… người mà anh muốn thấy là Đường Ninh sẽ không bao giờ cúi đầu vì bát cứ điều gì.”
Đường Ninh gật đầu, cảm giác khó chịu khi bị phân biệt đối, xử và bị bắt nạt ngay lập tức biên mắt bởi lời động viên của Mặc Đình.
Vì vậy, khi ngày hôm sau lên lớp, Đường Ninh vẫn đúng giờ xuật hiện trong lóp của giáo sư.
Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy Đường Ninh, giáo sư lại đt tài liệu xuông và nói với cô: “Tôi không phải đã nói rang cô không cân tham gia lớp học của tôi nữa sao?”
“Người phương Đông các người, da mặt dày như vậy à? Hay là chỉ có GÓI”
Lời của giáo sư rơi xuống, †rong phòng học vang lên rất nhiêu tiêng cười.
Tuy nhiên, Đường Ninh ngôi đó, bất động và đợi cho đến khi mọi người cười đủ rôi cô mới nghiêm túc nói: “Giáo sư xúc phạm người phương Đông như vậy, thê ông đã bao giờ đên phương Đông chưa?”
Vị giáo sư kia đơ người một lúc, đột nhiên không thể trả lời câu hỏi của Đường Ninh.
Bởi vì rất đơn giản, ông ta chưa từng đi qua. Từ tận đáy lòng, ông ta coi thường văn hóa phương Đông, và theo quan điểm chủ quan, ông ta vô cùng kì thị phương Đông.
“Không trả lời, cũng nghĩa là chưa từng tới…”
“Nếu đã chưa tới, vậy giáo sư, ông dựa vào gì mà dám xem thường một đật nước mà ông chưa từng biệt đến?”
“Ý kiến chủ quan?”
“Đúng vậy, văn hóa phương Đông quả thực không tiên bộ nhửừ phương Tây, nhưng chúng tôi cũng có những đặc điểm và sức hấp dẫn của mình, nhưng giáo sư lại bộc lộ sự kiêu ngạo từ tận đáy lòng… Tại sao các người lại kỳ thị chúng tôi, chẳng qua là ỷ mạnh ức hiếp kẻ yêu mà thôi.” .
||||| Truyện đề cử: Lâm Tổng, Chúng Ta Là Gì Của Nhau? |||||
“Ông có kỳ thị Bắc Mỹ không?”
“Bắc Mỹ có rất nhiều tác phẩm xuất sắc… Nhưng người phương Đông các người có cái gì chứ?”
“Chúng tôi thực sự không có cái gì để lây ra so, nhưng… ai là người chiên tháng giải Oscar năm ngoái cho thành tựu trọn đòi?”
“Là người Anh các người à?”
“Là người phương Đông chúng tôi!”
“Ông có thể phủ nhận được những nỗ lực và thành tựu của người phương đông chúng tôi không?”
“Còn ông với tư cách là một giáo sư, điều ông truyền tải không phải là giao lưu, va chạm văn hóa mà là sự kỳ thị tôi là người phương Đông. Đây có phải là điêu. nên làm với tư cách là một giáo sư?”
“Phim đúng là nghệ thuật, nhưng nghệ thuật trong miệng của ông là vũ khí ông dùng đề tân công người khác? Nghệ thuật của ông cao thượng lãm à?”
Giáo sư nghẹn lời, bởi vì Đường Ninh nói quá nhanh đến nỗi ngay cả một người Anh chuẩn gốc như ông ta cũng không thể nói chen vào.
Quan trọng hơn là ông ta đã tham gia sự nghiệp giáo dục điện ảnh trong nhiều thập kỷ rồi, còn không Có ai dám vô lễ với ông ta trong lớp đâu.
Tuy nhiên, ông ta lại bị Đường Ninh giáo huấn đến nỗi ông ta Hưng toàn không nói nên lời.