“Hiệu trưởng, ngài cũng đã nhìn ra Sức ảnh hưởng của tôi, cho dù là không phải chỉnh diện, nhưng… tôi vân duy trì độ chú ý cao. Vì vậy nếu trường học không cho tôi một lời giải thích, vậy… chuyện các ngài thông đồng với giáo sư kỳ thị người Phương Đông, tôi chỉ có thể nói sự thật với bên ngoài.”
“Khi đó dù cả hai cùng thua thiệt, tôi cũng sẽ không do dự.”
“Gộ,..”
Hiệu trưởng bắt lực, bởi vì ông ta chưa từng nghĩ tói Đường Ninh lại hùng hôn, giỏi biện luận như vậy.
“Là một người trưởng thành, tôi tin rằng nhà trường có thể bảo vệ công lý cho tôi, nêu không tôi chỉ đành phải tự mình làm loạn rôi.”
Hiệu trưởng cân nhắc trái phải, cuối cùng đồng ý với yêu cầu của Đường Ninh: “Được thôi, tôi sẽ đòi lại công bằng cho cô, cũng sẽ dọn dẹp bảng.
thông báo của trường. “Tuy nhiên, cô cũng nên chú ý đên một số hành vị của mình, chẳng hạn như mâu thuẫn với giáo sư. Đừng đề xảy ra lần nữa.”
“Xin lỗi hiệu trưởng, tôn trọng lẫn nhau là nguyên tắc sống của tôi!”
Nói xong, Đường Ninh rút khỏi văn phòng hiệu trưởng.
Có lẽ lúc này có rất nhiều người đang chờ Đường Ninh bị đuôi học?
Trong một môi trường khó khăn như vậy, với bao ánh mất căm ghét, không ai tin cô có thể tiếp tục ở lại trường.
Nhưng… kết quả lại ngoài dự liệu của mọi người.
Bởi vì sáng sớm hộm sau, tất cả tin tức trên bảng tin đều bị xóa sạch.
Hiệu trưởng cũng trực tiệp ra thông tư phê bình, yêu cầu mọi người tôn trọng quyên riêng tư của người khác và không được xâm phạm, nêu không sẽ bị đuôi học.
Ngay khi kết quả này được đưa ra, tất cả mọi người đều phục Đường Ninh!
Người phụ nữ phương Đông này thực sự không dễ đổi phó.
Nếu đã như vậy, vậy thì treo cổ cô ta lên bản thành tích nào. Ít nhất, hãy cho cô ta biết những người phương Đông như cô ta chỉ là những con người cấp thấp.
Khi Mặc Đình từ Thịnh Kinh bay đến Anh đã nghe về chiến công của Đường Ninh ở trường trong hai ngày qua.
Đương nhiên từ khi xem tin tức, anh biệt Đường Ninh nhất định sẽ ra tay một vô lón, nhưng anh không ngờ cô sẽ trực tiếp uy hiếp hiệu trưởng.
Tuy nhiên, đây chính là Đường Ninh, đên đâu cũng không phải dạng vừa.
Sau đó, Mặc Đình đọc cuốn sách mà Đường Ninh đang đọc gần đây, trong lòng có chút nghỉ ngờ: “Em đang đọc cái gì vậy?”
Đường Ninh đóng tài liệu lại nói với Mặc Đình: “Em đang xem lịch sử của ngành điện ảnh và phân tích một số trường hợp…”
“Đây không phải là môn học trong khóa học của em.”
“Những thứ trong khóa học quá cơ bản, hoàn toàn không thể đáp ứng nhu câu của em.” Đường Ninh trả lời: “Mặc dù em đã từng nghe nói, việc học có hệ thống cháng là gì cả. Kiến thức thực sự là ở hiện trường quay phim.”
“Lý thuyết cơ bản thực sự không có tính thách thức.”
“Nhanh như vậy đã không thể thỏa mãn em rồi sao?” Mặc Đình cười: “Xem ra thứ em cân là một đội ngũ chuyên nghiệp, không phải nơi đây rây sự kỳ thị.”
“Mặc tiện sinh, anh giờ mới biết à?
Chỉ là lần này cũng không thua thiệt gì, bởi vì ít nhất em cũng biết người phương Đông tồn tại thê nào trong mặt những người phương Tây này.”