Chỉ cần thu hút được sự chú ý của người khác, mục tiêu đêm nay của chị Long xme như đã thành công hoàn thành được một nửa…
Những người này thực sự rất tài năng nha…
Nhưng chẳng bao lâu, chị Long sẽ không nghĩ như vậy nữa.
Bốn người bước xuống từ lễ hội âm nhạc đang thở hồn hến, nhưng từ biêu cảm phần khích của họ có thể thấy đêm này là sự khởi đầu cho con đường ngôi sao của S.A.J.
Đồng thời, chị Long cũng nhận thức giới ca sĩ hiện giờ đang bão hòa như thê nào, bởi vì có rât nhiều các Chương, trình tuyển tú, và các ca sĩ ở nhiêu cập độ khác nhau mọc lên như nắm, có quá nhiều thứ xem không hết, nếu bạn không có điểm gì đặc, sắc mà muốn dựa vào ca hát đề nỗi tiếng thì quả thực rất khó.
Cho nên chị Long đã đặc biệt mời một biên đạo đến từ Hàn Quốc đề bù đắp vào sự thiếu hụt về loại hình hát nhảy ở trong nước.
Vì vây sau lễ hội âm nhạc, chị Long mở ra cánh cửa lớn của các loại tài nguyên, điều này mới cọi là thở phào nhẹ nhõm. Sau đó sẽ bồi dưỡng bọn họ ngày càng nghiêm khắc hơn.
Khi Đường Ninh còn ở đây, Cự Tỉnh là một công ty quản lý chuyên nghiệp đã cứu vớt những nghệ sĩ tài ¡ năng, nhưng sau khi Đường Ñinh rời đi, chị Long dự định sẽ biến Cự Tỉnh thành cái nôi của những người mới, là nơi đề đào tạo những tổ hợp đa dạng.
Trẻ trung và thời thượng sẽ là slogan mới nhât của Cự Tinh.
Có lẽ đã nhìn thây hiệu quả đào tạo người mới của chị Long, quản lý của Hàn Tu Triệt không khỏi cảm thán, người của Cự Tinh quả nhiên không phải tâm thường. Mặc dù Đường Ninh không có nhiều phương pháp và bản lĩnh như Đường Ninh nhưng chị ấy có sự xuất sắc của riêng mình.
Bởi vì cô ấy biết rằng Hàn Tu Triệt đã giới thiệu người cho Cự Tỉnh, cho nên khi nhìn thây họ nổi lên, cô ây đương nhiên cũng vui mừng trong lòng.
“Thực ra ngoài việc làm chuyện tranh, anh còn có thê đi phát. hiện những ngôi sao tân binh nữa.”
Hàn Tu Triệt đứng trước bàn vẽ, nghe lời khen của quản lý liền cười lạnh.
“Tôi giới thiếu máy đứa đó đến Cự Tỉnh không phải là đề chúng nó nồi tiếng…cô nghĩ tôi lại tốt bụng đến vậy sao?”
Anh không thể coi như mình đang làm việc tốt sao?” Quản lý quay lại trừng mắt với Hàn Tu Triệt.
“Không thể!”
Nói trắng ra, quản lý biết tâm bệnh của Hàn Tu Triệt ở đâu, ngoài mặt cứ nói ghét Đường Ninh, nhưng thực ra anh ta muôn xé nát Đường Ninh ra, muôn xem mọi phản ứng của Đường Ninh bởi vì anh ta thây Đường Ninh thú vị, chỉ là anh ta cứng miệng mà thôi, hơn nữa anh ta không học được thế nào mới là giao tiếp tình cảm bình thường.
“Cho dù Đường Ninh chọc đến anh, ok, coi như cô ây xui xẻo, nhưng chị Long thì sao? Chị Long tin tưởng anh như vậy, lý do anh muồn làm hại chị ây là gì?”
“Cô biết tại sao những tên sát nhân biến thái lại giết người không?” Hàn Tu Triệt dừng bút lại, thích thú nhìn chị Long nói.
“Tại sao?”
“Bởi vì thích…chị Long không quan trọng đối với tôi, tại sao tôi lại phải để tâm đến cảm nhận của chị ta?”
Trên đời này, một số người làm một số chuyện nào đó không hề cần đến bắt kỳ logic hay lý do nào.
Một số người từ sâu trong nội tâm họ không phân biệt thiện ác, họ chỉ làm những việc mà họ cảm thầy thoải mái.
Quản lý thật sự cạn lời rồi, tức giận quay người bỏ đi: “Tôi không quản anh nữa, tùy anhl”
Lúc này Hàn Tu Triệt vận có chút đắc ý, bởi vì chẳng ai có thê làm gì anh ta cả, anh ta thích làm gì thì làm.
Giới giải trí là gì, không phải chính là ăn chơi giải trí hay sao? Hàn Tu Triệt hiệu giới giải trí chính là như vậy.
Anh ta muốn thấy phản ứng của Đường Ninh?