Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 469: Chương 469




“Anh muốn bọn họ phải trả giá gấp mười lần.”

Sự nghiệp hàng hải của nhà họ Trọng vồn dĩ là một ngành khá nhạy cảm, chỉ cần bất cẩn một chút là sẽ chạm đến giới hạn của quốc gia, mà trên thương trường muốn làm lật một chiếc thuyền vẫn luôn là chuyện vô cùng dễ dàng.

“Chị Ninh, cảnh diễn tiếp theo sắp bắt đầu rồi ạ, chị chuẩn bị một chút đi ạ.” Nhân viên của đoàn phim đi đến phía sau Đường Ninh, nhẹ giọng nhắc nhở.

Đường Ninh gật đầu, sau đó xoay người đi đến quay cảnh tiếp theo.

Cho nên Đường Huyên hoàn toàn không hề biết rằng Mặc Đình và Đường Ninh đã nắm được mọi động tĩnh của cô ta đồng thời còn dàn xếp ra mọi kế hoạch phản công, cô ta xem ra vẫn còn chìm đắm trong giấc mộng kế hoạch sẽ thành công của mình.

Vào buổi tối, Hạ Ngọc Linh từ nước ngoài trở về nhà họ Đường, cầm hành lý vào phòng khách thì nhìn thấy bóng dáng của Đường Huyên, bà ấy sửng sốt một chút, cho rằng mình đi nhầm chỗ rồi.

Nhưng người hầu liền lập tức bước tới, cầm lấy hành lý của bà ấy và nói: “Thưa phu nhân, chào mừng bà về nhà”.

“Tại sao cô ta lại ở đây?” Hạ Ngọc Linh chỉ chỉ Đường Huyên hỏi.

*DÌ à, con biết trước đây là con không tốt, đã gây nhiều tổn thương cho dì và Đường Ninh, nhưng bây giờ con đã thay đổi rồi, xin hãy tin tưởng con.” Đường Huyền đứng giữa phòng khách cúi đầu xin lỗi Hạ Ngọc Linh: “Tất cả đều là lỗi của con, xin lỗi, xin hãy tha thứ cho con.”

“Chờ đã, tôi chỉ muốn biết, tại sao cô vẫn còn xuất hiện ở đây?” Hạ Ngọc Linh suy cho cùng cũng không còn là Hạ Ngọc Linh ngày trước, nếu đã là người nắm quyền nhà họ Đường, đối với loại chuyện này đương nhiên phải hỏi cho rõ ràng.

“Là… chủ tịch đưa đại tiểu thư về nhà.” Người hầu lập tức bạo miệng đáp: “Bởi vì đại tiểu thư đang mang thai…”

Sắc mặt Hạ Ngọc Linh khó coi đi mấy phần, tầm mắt của bà ấy vô thức đặt ở bụng dưới của Đường Huyên, nhìn đi nhìn lại đánh giá một hồi, một lúc sau mới hỏi người hầu phía sau: “Đã kiểm tra chưa? Có thật sự là mang thai không? Hay là giống như trong phim chỉ là đánh cái mác mang thai, thật ra là muốn quay về nhà họ Đường?”

“Cái này……”

“Ngọc Linh, con đừng có mà nói lời khó nghe như vậy.”

Ông nội Đường nghe thấy hai người tranh cãi, chống quải trượng từ thư phòng bước ra.

Đường Huyên không nói gì, hai mắt đỏ bừng nhẫn nhịn, trông rất đáng thương, so với trước kia dường như thật sự rất khác.

“Cha … Nếu người đã giao nhà họ Đường cho con, thì tức là mọi việc lớn nhỏ trong nhà họ Đường này đều do con quyết định. Đường Huyên nếu đã bị đuổi ra ngoài, tại sao lại để nó trở về? Nếu như người đau lòng nó, có thể để nó sống ở bên ngoài, nhưng nó không được tiến vào nhà họ Đường nửa bước.” Hạ Ngọc Linh cường thế nói.

“Ông nội, không sao cả, con rời đi là được rồi.” Đường Huyên xoay người, giả vờ rời đi, nhưng vừa mới bước đi, cả người đã ngã xuống đắt…

“Ngọc Linh, con làm gì vậy? Con bé không thể chịu nổi kích động.” Ông nội Đường vội vàng bảo người đỡ Đường Huyên vào phòng.

Hạ Ngọc Linh mặt lạnh, cũng không nói thêm nữa, bởi vì bà ấy biết Đường Huyên lần này đã chuẩn bị rồi mới đến, trong bụng có đứa bé, nghĩa là cô ta đang có một lợi thế.

Sau đó, ông nội Đường mời bác sĩ gia đình đến, sau khi nhìn thấy Đường Huyên, liền để cô ta ngủ.

“Ngọc Linh, với tư cách là một người cha, cầu xin con, hãy để tiểu Huyên ở lại…”

“Người ta đã về rồi, bây giờ con phản đối cũng vô ích.” Hạ Ngọc Linh nói xong liền đi thẳng về phòng.

Ngay sau đó, bà ấy gọi cho Đường Ninh, lúc này Đường Ninh cũng vừa mới làm xong việc.

“Mẹ… đã về?”

“Vậy là con đã biết chuyện Đường Huyên về nhà họ Đường rồi sao?” Sau khi Hạ Ngọc Linh nói xong lời này, trong lòng càng thêm bực bội, giống như cả thiên hạ đều biết tin tức, nhưng không ai nói cho bà ấy biết.

“Biết một chút.”

“Đừng tưởng rằng mẹ không nhìn ra được chủ ý của Đường Huyên. Ỷ bản thân mang thai rồi sau đó có thể khiến cả thiên hạ đại loạn.”

“Mẹ… Mẹ cứ nghỉ ngơi thoải mái đi, không loạn nổi đâu, mẹ tin tưởng con gái và con rễ của mẹ được không?”

Đường Ninh dịu dàng vỗ về: “Mẹ chỉ cần cố gắng hét sức tránh Đường Huyên, cần thận không được để bị cô ta tính kê.”

Hạ Ngọc Linh hít một hơi thật sâu, hồi phục lại tâm tình của mình, sau đó bát đắc dĩ nói: “Vậy được rồi.”

“Không cần phải tranh luận gì với cô ta cả, cô ta chỉ biết lợi dụng điểm ấy để ly gián quan hệ của mẹ và người nhà họ Đường, mẹ chỉ cần coi cô ta không tồn tại là được…”

Về điểm này, Hạ Ngọc Linh đã từng có kinh nghiệm: “Sở.

dĩ bây giờ mẹ gánh vác trọng trách nhà họ Đường là bởi vì mẹ muốn bảo vệ con, bảo vệ Tiểu Ninh con gái của mẹ, mẹ sẽ không giống như trước nhẫn nhịn trồn tránh nữa, con yên tâm đi.”

“Mẹ… Con biết rồi.” Đường Ninh cười nhẹ, như đang có tình để trong lòng của Hạ Ngọc Linh được thả lỏng: “Nói cho mẹ biết một tin tốt nhé…”

“Con còn có thể có tin tốt gì chứ? Cả ngày đều đứng đầu tin hot, không để người ta bớt lo lắng.”

Đường Ninh vuốt ve bụng dưới, thấp giọng nói với Hạ Ngọc Linh: “Mẹ sắp lên chức bà ngoại rồi.”

Hạ Ngọc Linh sửng sốt một chút, cho rằng bản thân đã nghe lầm rồi, cho nên lập tức hỏi tới: “Con vừa nói cái gì cơ?”

“Con nói mẹ sắp lên chức bà ngoại rồi…” Đường Ninh kiên nhẫn lặp lại.

“Không phải nói…”

“Chuyện này, sau này con sẽ giải thích với mẹ sau, nhưng chuyện con mang thai, tạm thời phải giữ bí mật…” Đường Ninh cần thận dặn dò Hạ Ngọc Linh: “Được rồi mẹ à, đến giờ nghỉ ngơi của con rồi, gặp nhau rồi con sẽ nói rõ hơn.”

“Ừ, vậy con quay phim phải giữ gìn sức khỏe, đừng làm cháu ngoại của mẹ bị mệt.” Hạ Ngọc Linh vội vàng nói trước khi Đường Ninh cúp điện thoại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.