“Con nói đi, việc gì phải khách khí với mẹ như vậy?” Hạ Ngọc Linh biết Mặc đình cưng chiều Đường Ninh, cho nên thái độ đối với Mặc Đình. còn dịu dàng hơn cả con trai ruột của mình.
“Buổi trưa ngày mai, phiền mẹ đưa ông nội đến bệnh viện Kiều Khang, nhưng chuyện này không thể để cho Đường Huyên biết.”
Hạ Ngọc Linh đại khái đã đoán được Mặc Đình muốn làm gì, vì thế gật đầu: “Mẹ sẽ nghĩ cách.”
“Được, tất cả nhờ mẹ.”
“Tiểu Ninh và cháu ngoại của mẹ hiện tại có khỏe không?
Sao mang thai như thế mà Tiểu Ninh vẫn còn quay phim?”
“Mẹ yên tâm, mọi chuyện đều ổn, con ở phim trường chăm sóc cô ấy.”
Nghe được Mặc Đình nói như vậy, Hạ Ngọc Linh thở dài: “Con cùng đừng chỉ lo chăm sóc con bé mà còn phải chú ý đến cơ thể của mình nữa, quản lý Hải Thụy vốn đã mệt mỏi rồi, còn gặp phải cái tình bướng bỉnh kia của Đường Ninh…”
Mặc Đình khẽ cười, anh ấy cùng Hạ Ngọc Linh thực sự đã trò chuyện hàng chục phút, bởi vì anh ấy phát hiện ra rằng có lẽ anh và người nhà Đường Ninh chuẩn bị tạo phản rồi.
Ông cụ nhà họ Mặc cảm thấy Đường Ninh cùng chung chí hướng, mà Hạ Ngọc Linh so với Đường Ninh càng đau lòng hơn ông ấy.
Nhưng khi anh ấy quay lại phòng ngủ, nhìn thấy Đường Ninh đang bình yên ngủ trên chiếc giường lớn của họ, Mặc Đình thầm nghĩ rằng điều đó thực sự không thành quan trọng nữa bởi vì thứ anh ấy cảm thấy đau lòng nhất đang trong vòng tay anh ấy.
Hạ Ngọc Linh đã được Mặc Đình căn dặn, bà ấy đang nghỉ làm thế nào để bỏ Đường Huyên qua một bên và đưa ông cụ đến bệnh viện.
Bây giờ ông cụ cảm thấy Đường Huyên ở nhà chồng đã bị ủy khuất, hai ông cháu gần như không thể tách rời.
Bà ấy hiểu rằng ông cụ cảm thấy được sự xuất hiện của sinh mệnh mới, cảm nhận được hy vọng… Nhưng là Đường Huyên cho tới bây giờ đều có hành động không được trong sạch…
Suy nghĩ một lát, Hạ Ngọc Linh chỉ có thể nhờ các cổ đông của công ty giúp đỡ, vì vậy bà ấy trực tiếp gọi điện thoại cho ba mình, yêu cầu ông ấy ra ngoài gặp mặt.
Đường Huyên lúc đó ở ngay bên cạnh ông cụ nhà họ Đường, nghe xong cuộc điện thoại của ông cụ, cũng mỉm cười nói: “Ông nội, là việc gì vậy? Cháu có thể đi được không?”
“Đương nhiên có thể đi… Chỉ sợ là sẽ vất vả.” Ông cụ vui tươi hớn hở trả lời: ” Bởi vì ông phải đi trường cưỡi ngựa.”
Đường Huyên suy nghĩ một chút, cô ta mang thai vốn đã rất cẩn thận rồi, hơn nữa xét theo dáng vẻ của ông cụ đây.
cũng không phải là cuộc tụ tập quan trọng gì, chẳng qua là nói chuyện trên trời dưới đất của người thế hệ trước, vì để an toàn loại có thể phát sinh trường hợp nguy hiểm này, cô ta vẫn là không đi thì tốt hơn.
“Ông nội, cháu vẫn là không đi.” Hơn nữa, cô ta vốn sẽ đi đưa tiền cho bác sĩ Lâm, vừa để tranh thủ cơ hội này.
“Được rồi, trường cưỡi ngựa nguy hiểm như vậy, cháu để chắt trai nhỏ của ông sợ hãi, cho nên cháu ngoan ngoãn ở nhà đi.”
Đường Huyên không có phòng bị, bởi vì cô ta không đoán được rằng đó là do vở kịch do Hạ Ngọc Linh và các cổ đông của nhà họ Đường bày ra, dù cô ta muốn đi theo thì cũng sẽ bị các cổ đông tìm cách dẫn đi.
Dù sao cô ta cũng là người phụ trách quản lý tập đoàn nhà họ Đường, cách này cũng không thể ngờ được, Hạ Ngọc Linh có tư cách gì để tiếp tục ngồi vào ghế chủ tịch chứ?
Chỉ là ngay cả bà ấy giây phút này cũng không biết trong lòng Mặc Đình đang nghĩ cái gì, ngày mai rốt cuộc là muốn diễn trò hay gì?
Sau khi xác nhận rằng kế hoạch hoàn hảo, Hạ Ngọc Linh gửi lại một tin nhắn cho Mặc Đình, mà Mặc Đình cũng sớm đã báo cho Duy An là buổi trưa anh ấy sẽ mượn Đường Ninh đi một lát, sẽ không trì hoãn cảnh quay vào giữa trưa.
Đường Huyên đối với tất cả những việc này hoàn toàn không biết, hơn nữa dựa theo thời gian đã thỏa thuận, cô ta đi đến quán cafe nơi mà cô ta và bác sĩ Lâm đã gặp mặt trước đó, vẫn là cái vị trí trước mặt kia, cô ta cảm thấy yên tĩnh bí ẩn.
“Những gì tôi nói, cô còn nhớ rõ không?” Lục Triệt ngồi ở trên xe, vừa quan sát động tĩnh của quán cafe vừa ngồi bên cạnh bác sĩ Lâm xác nhận.
“Tôi hiểu rồi.” Bác sĩ Lâm ngây ngô gật đầu, hơn nữa trước khi xuống xe, lại một lần nữa hỏi Lục Triệt: “Chỉ cần tôi làm theo những gì cậu bảo, cậu thật sự sẽ tha cho tôi sao?”
“Tôi nói được làm được.” Lục Triệt trả lời vô cùng nghiêm túc.
Bác sĩ Lâm nghe xong, liền xoay người, đẩy cửa xuống xe, rất nhanh giả vờ bình tĩnh, bước nhanh vào quán cafe.
“Cô đã đến ròi.” Đường Huyên hoàn toàn không nhận ra được sự thay đổi của bác sĩ Lâm, nhìn thấy có người ngồi xuống chỗ của mình, trực tiếp đưa ra một cái túi đưa cho bác sĩ Lâm: “Trong này đều là tiền mặt, cô kiểm một chút, sau đó hai bên thỏa thuận xong, coi như là chưa từng quen biết nhau.”
Bác sĩ Lâm nhận lấy chiếc túi, mở ra liền thấy một đống tiền mặt ngay trước mắt cô ta, nhưng cũng không thể yêu cấu…
Đường Huyên nghĩ đến chuyện như vậy đã xong, cho nên đứng dậy rời đi, nhưng bác sĩ Lâm bỗng nhiên lại lên tiếng giữ cô ta lại: “Cô Đường Huyên, tôi có thể hỏi một chuyện không?”
“Sao?” Đường Huyên xoay người lại, nhíu mày hướng về phía bác sĩ Lâm: “Sai số sao?”
“Tôi muốn biết, chủ ý cắt bỏ tử cung của Đường Ninh này, rốt cuộc có cô nghĩ ra không? Cô thật sự nghĩa như vậy thì Đường Ninh khó chịu sao?”
“Chuyện này liên quan gì đến cô?” Đường Huyên nghi ngờ hỏi bác sĩ Lâm.
Bác sĩ Lâm há miệng thở dốc, bị chặn lại nói không ra lời, nhưng sau đó Đường Huyên lại cươi, tâm tình rất tốt trả lời bác sĩ Lâm: “Cô ta là một diễn viên, muốn đứa trẻ làm cái gì chứ? Cắt bỏ tử cung không phải là đúng lúc sao?
Tôi cũng là vì cô ta mà suy nghĩ.”